Trước mắt Hạng Trần hiện ra là một bộ kinh mạch vận hành đồ rõ ràng sáng tỏ, cùng với phương pháp ngưng tụ các loại pháp văn. Cách tu hành, cho dù là người có ngộ lực kém cũng liếc qua thấy ngay. Hạng Trần vận chuyển pháp môn tu hành, trong cơ thể, từng luồng không gian chi lực trong thần phách vận chuyển ở trong kinh mạch. Giữa thiên địa, từng đạo từng đạo không gian chi lực mà mắt thường không thể thấy, nhưng mà lại tồn tại, hóa thành từng điểm hạt trong suốt tràn vào trong cơ thể Hạng Trần, vận hành trong kinh mạch, ngưng tụ thành từng đạo từng đạo không gian pháp văn huyền ảo. Sau đó, thân thể Hạng Trần vậy mà bắt đầu từ tay chân, dần dần trở nên hư hóa, thậm chí trong suốt. Sáng sớm ngày thứ hai, cả người Hạng Trần đã hoàn toàn hư hóa, chỉ có thể mờ nhạt thấy một cái bóng, nếu như là ở buổi tối thì trực tiếp hoàn toàn không nhìn thấy. Mà loại hư hóa này, không phải là trên mắt thường, càng là trên vật chất. Hạng Trần mở đôi mắt, nhìn thân thể của mình, không gian chi lực tụ vào hai mắt, chỉ có hắn mới có thể nhìn thấy thân thể của mình. Hắn sờ sờ lồng ngực của mình, bàn tay vậy mà trực tiếp xuyên thấu thân thể của mình. "Chết tiệt, thân thể thật sự là hư hóa thành hạt không gian rồi." Hạng Trần kinh hô, hắn dùng bàn tay đi bắt lên lư đàn hương phía trước, lư hương bị nắm lên, thế nhưng là nhìn qua giống như lư hương tự mình treo lơ lửng mà lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4788828/chuong-1208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.