“Vô sỉ, đường đường Thượng Tịch Trưởng lão, làm sao có thể xuất thủ với hạch tâm đệ tử!” Trong đám người, Nhạc Bằng Vân phẫn nộ gào thét. “Đây là đối quyết công bằng có khế ước giữa các đệ tử, dựa vào cái gì mà xuất thủ với đệ tử?” Nhạc Anh cũng không nhịn được hỏi lớn. Tiêu Hòa Trưởng lão đột nhiên xuất thủ với Hạng Trần, hiển nhiên cũng kích khởi cơn phẫn nộ của bạn bè Hạng Trần. Những đệ tử khác cũng một mảnh xôn xao, bàn tán xôn xao, đại đa số người vẫn là nghị luận chuyện Tiêu Hòa Trưởng lão xuất thủ. Cũng không ít người vui vẻ khi thấy như vậy. “Hạng Trần này, không biết thời thế như thế, không biết tiến thoái, thật không biết hắn làm sao có thể trở thành chủ nhân Cửu Cửu Long Vận, còn đem đại ca phế vật kia của ta đùa giỡn xoay như chong chóng.” Trong đám người, một tên thanh niên mặc áo bào văn giao kim sắc lạnh lùng nói. Cơ Vô Song, một trong thập đại hạch tâm đệ tử. “Đắc tội một tên Thượng Tịch Trưởng lão, đích xác không sáng suốt.” Một bên, Lý Tuyền Cơ một thân tử y cũng đạm mạc nói. Tiêu Hòa Trưởng lão nghe thấy vô số đệ tử xung quanh bàn tán, sắc mặt cũng không dễ nhìn, Hắn cũng không muốn ra tay, thế nhưng nếu không xuất thủ đệ tử của mình liền bị tại chỗ đánh chết, làm cho hắn phải không thể không ra tay. Hạng Trần lùi lại mấy trăm mét, trước bộ ngực có một vết thương dữ tợn thật lâu không khép lại, nếu không phải nhục thể đã thành hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4788812/chuong-1192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.