Không có bằng hữu vĩnh viễn, cũng không có kẻ địch vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh hằng mà thôi. Những đại lão vừa rồi còn hòa thuận vui vẻ, nói cười rôm rả, nhớ lại trước kia cùng nhau xông pha giang hồ thế nào, những bằng hữu nâng cốc vui vẻ, trong nháy mắt đã bắt đầu muốn ăn thịt Khương gia. Khương Lãng Đào sắc mặt âm trầm, mấy vị trưởng lão của Khương gia cũng tức giận không nhẹ. Mấy đại gia tộc lấy cái này uy hiếp Khương gia, xem như đã nắm lấy mệnh mạch của Khương gia. Khương gia không thỏa mãn khẩu vị của bọn họ, chuyện này mà đâm tới Bá Thiên Tông, Bá Thiên Tông chỉ trong chốc lát đã có thể diệt Khương gia. Dưới sự so sánh, chỉ có thỏa hiệp, bỏ xe giữ tướng mới có thể bình yên. Nhưng mà, bọn họ đã tính sai, Nam Cung Hải cũng tính sai, tiệc thọ này vốn là Hồng Môn Yến do Nhị Cẩu thiết kế a! "Ha ha, tuyệt vời, thật tuyệt vời. Cuộc đánh cược giữa các đại gia tộc quả nhiên là hơi bất cẩn một chút liền vạn kiếp bất phục, cũng khiến ta đại khai nhãn giới." Lúc này, trong góc vang lên một tiếng cười thanh lãng. "Ợ... ăn no rồi, Trần ca. Tình hữu nghị của Ngũ đại gia tộc này là làm bằng giấy phải không, thuyền nhỏ tình hữu nghị nói lật là lật." Ánh mắt của tất cả mọi người trong nháy mắt hội tụ về phía góc, chỉ thấy trên một chỗ ngồi trong góc, hai thanh niên mập gầy không đồng nhất đi tới. Thanh niên gầy, kỳ thật cũng không gầy, dáng người cân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4788791/chuong-1171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.