"Nấc… Ngọc ca à, trước kia huynh đệ vẫn luôn xem thường các vị đại lục, ta tự phạt thêm một hũ nữa, có lỗi với Ngọc ca." Rượu đã qua ba tuần, thức ăn đã qua ngũ vị, Đặng Thiên Lăng có chút ngấm rượu, giơ hũ rượu đứng lên nói. "Chào, đều là thanh niên, tranh chấp ý khí thôi, chuyện nhỏ ấy mà, ta không phải cũng đã đánh ngươi mấy trận sao, tất cả đều trong rượu hết. Sau này chúng ta là huynh đệ, nhưng huynh đệ à, làm người có ngạo cốt thì được, nhưng không thể có ngạo khí, nếu không sẽ chết nhanh. Nào, cạn!" Hạng Nhị Cẩu chộp lấy một hũ rượu, một tay vỗ vỗ vai Đặng Thiên Lăng, sau khi cụng chén với hắn liền uống cạn một hơi. "Sau này nếu ta gọi đi đánh nhau, ngươi có giúp không?" Hạng Trần lại hỏi. "Giúp! Nhất định phải giúp! Sau này ngươi chính là ca ca của ta, Ngọc ca! Ngươi bảo ta làm ai thì ta làm nấy!" Đặng Thiên Lăng hào khí ngất trời, càng lúc càng ngấm rượu. "Ha ha, người thống khoái, đúng là huynh đệ tốt. Nào, lão Lý, lão Trương, chúng ta cũng làm một chén, không, làm một hũ!" "Kính Ngọc ca!" Hai người cũng chộp lấy hũ rượu, ùng ục cuồng uống. Rượu là thứ: sinh ra uống, đầy tháng uống, trưởng thành uống, vui thì uống, buồn thì uống, sảng khoái uống, mệt thì uống, bạn đến uống, tiễn bạn uống, đời người uống, người qua đường uống, trẻ nhỏ khó uống, trưởng thành uống say, già thì thích uống. Có lẽ vì nó đã nếm trải đủ ngọt bùi cay đắng, nó có thể khiến người ta nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4788785/chuong-1165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.