Thanh niên này bị Vương Tiểu Kê đột nhiên xuất hiện dọa nhảy dựng. "Tiểu tử, ngươi là ai, dám dọa lão tử giật mình!" Vương Tiểu Kê cười lạnh nói: "Tiểu tử, lão tử chính là một trong những kẻ rác rưởi đại lục mà ngươi nói đấy, ta với ngươi đánh cuộc một phen thế nào?" "Ồ, ngươi cũng là tu sĩ đại lục, ngươi muốn đánh cuộc cái gì?" Thanh niên Hoàng Quyền Tông này tên Mẫn Niệm, cũng là cao thủ trong số đệ tử khóa này của Hoàng Quyền Tông, tu vi đã đạt đến Tiêu Dao cảnh giới tứ trọng. "Ngươi nói trong số tu sĩ đại lục chúng ta không có một ai đạt trăm vạn công huân, chúng ta đến đánh cuộc một phen cái này đi, ta cược, trong số tu sĩ đại lục chúng ta có thể xuất hiện mười người đạt trăm vạn công huân, ngươi có dám hay không?" Vương Ưng cười lạnh hỏi. "Mười trăm vạn công huân?" Mẫn Niệm sững sờ, sau đó cười ha ha: "Ngươi nói trong số tu sĩ đại lục các ngươi có thể xuất hiện mười trăm vạn công huân? Huynh đệ, các ngươi nghe thấy chưa, tu sĩ đại lục khoác lác cũng không đánh bản nháp gì cả." "Coi trăm vạn công huân là cải trắng đầy đất sao? Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu à? Người của các ngươi chỉ còn lại hơn trăm người còn chưa kiểm tra xong, trăm người này có thể ra mười trăm vạn công huân sao? Tiểu tử, ngươi mẹ nó còn đang nằm mơ đấy à." "Đúng thế, tu sĩ đại lục, thực lực không được, khoác lác hạng nhất rồi." Một đám đệ tử Hoàng Quyền Tông châm chọc cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4788731/chuong-1111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.