Hạng Trần ôm lấy Tiểu Vũ, nhịn không được nhéo nhéo khuôn mặt múp míp của cậu bé. Tiểu Vũ cũng nhéo mặt Hạng Trần đáp lại, cẩn thận quan sát người ca ca mà mình một mực nhắc tới này. "Phụ thân, người đã từng dò xét căn cốt cho Tiểu Vũ chưa?" Hạng Trần hỏi, cũng dạo bước trong mảnh linh viên này. "Hoắc, ông trời của ta, nhiều linh thực như vậy, Đoàn Đoàn những năm này lại bồi dưỡng ra nhiều linh thực như vậy." Hạng Trần kinh ngạc nhìn từng ngọn cây cọng cỏ xung quanh, toàn bộ đều đã có linh khí, trở thành linh thực. "Hì hì, đúng vậy, ta lợi hại chứ." Tiểu Đoàn Đoàn nằm trên lưng Hạng Trần cười nói. "Ha ha, ta lại tìm được thật nhiều linh thực, lát nữa di thực ở đây, sau này giao cho ngươi bồi dưỡng." Hạng Trần định đem Tiêu Dao Linh Thụ, cùng với một số linh thụ đào được ở Vực Ngoại chiến trường di thực ở đây. Hạng Vương nói: "Đã sớm đo lường cho Tiểu Vũ rồi, trời sinh linh mạch thông suốt, giống như con năm đó, hơn nữa Tiểu Vũ cực kỳ thông tuệ, ba tháng tuổi đã có thể đi, nhảy, nói chuyện, bây giờ con đừng thấy nó nhỏ, đã có thể đọc thuộc kinh thư." "Lợi hại như vậy, ha ha, còn lợi hại hơn ca ca năm đó nhiều, Tiểu Vũ nhà ta sau này nhất định cũng là thiên tài vang danh thiên hạ." Hạng Trần cười, nhéo nhéo cái mũi phấn nộn của Tiểu Vũ. "Hừ hừ, lợi hại chứ, sau này ta muốn lợi hại hơn cả ca ca." Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Vũ cũng đầy vẻ đắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4788723/chuong-1103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.