Phong Dật Vân kiếp này đâu từng chịu lớn ủy khuất và uy hiếp như vậy. "Ngươi dám..." "Ngươi cái gì mà ngươi, còn lải nhải một câu nữa, ta sẽ cắt lưỡi của ngươi, xem ta có dám hay không." Hạng Trần cười lạnh, Long Khuyết Yêu Đao cắt vào cổ của hắn, lập tức máu tươi chảy xuôi, dọa Phong Dật Vân không còn dám nói nữa. "Chủ nhân bá khí, chủ nhân ngưu bức!" Lôi Điêu ở phía sau oa oa quái khiếu. "Đạo hữu, đừng xung động, đừng xung động, không phải chỉ là một con Lôi Điêu sao, không đáng, không đáng." Hai tên Thiên Vương kia cũng vội vàng cúi đầu nói lời mềm mỏng, không còn dám ương ngạnh nữa. Hạng Trần cười lạnh: "Ta cho các ngươi mặt mũi nói đạo lý, thì lại vênh váo như thể cha ngươi là Thiên Đạo vậy." Ầm ầm... Mà lúc này, bầu trời lôi đình đột nhiên hội tụ. Sắc mặt Hạng Trần hơi biến đổi, vội vàng cười với Thiên Đạo lão gia: "Thiên Đạo lão gia, không nói ngài đâu, chỉ là ví von ví von thôi." Lôi đình lại đột nhiên biến mất, Hạng Trần hơi thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói: "Bây giờ tiểu gia đã động đao rồi, từng người một bắt đầu mềm yếu ra, bây giờ là thời gian đánh cướp, hai ngươi, và cả ngươi nữa, giao ra tất cả trữ vật pháp giới trên người đi." Lời nói của Hạng Trần, làm sắc mặt mấy người lại trầm xuống, nhưng đao của Hạng Trần lại động đậy một chút, ba người sợ tới mức vội vàng giao ra trữ vật pháp giới. Hạng Trần sau khi nhận lấy, cười ha ha một tiếng: "Đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4788720/chuong-1100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.