Hạng Trần ôm lấy đầu lâu của Lý Hoan, ánh mắt của Lý Hoan vẫn còn đang trợn to giận dữ, con ngươi đã phóng đại vô thần. Ôm đầu lâu huynh đệ, nước mắt trong đôi mắt của Hạng Trần nhịn không được từ hốc mắt tràn ra, nhưng hắn không khóc thành tiếng. "Hoan, Trần ca đón ngươi về nhà rồi." Hạng Trần dùng tay vuốt ve mắt của Lý Hoan, để đôi mắt hắn khép lại, nhắm mắt lại. "Trần ca, ngươi tới rồi." "Ừm, ta tới rồi." "Hửm!!??" "Ngọa tào!" Từ trong đầu lâu của Lý Hoan, đột nhiên mở miệng truyền ra một tiếng nói, dọa Hạng Trần giật nảy mình, trực tiếp đem đầu của Lý Hoan ném ra ngoài. Đầu lâu của Lý Hoan bị hất ra, lại chậm rãi bay tới, trừng to mắt nhìn Hạng Trần. Mà Hạng Trần cũng trừng to mắt nhìn hắn. Bầu không khí trong nháy mắt ngưng kết lại. Bầu không khí... có chút ngượng ngùng. "Là ta quá bi thương sao? Hay là hồi quang phản chiếu." Hạng Trần lẩm bẩm tự nói, lại ôm đầu lâu của hắn, lại đem mắt khép lại cho hắn. Đát! Nhưng mà, mắt của Lý Hoan lại mở ra: "Trần ca, ta vẫn chưa chết đâu." Hạng Trần chớp chớp mắt, sau đó lại vuốt vuốt mắt của mình. "Hoan nhi?" "Trần ca, sao vậy?" "Ngọa tào, ngươi mẹ kiếp vẫn chưa chết sao?" Hạng Trần sợ đến giật nảy mình, lùi lại hai bước. Mắt của Lý Hoan trợn trắng mắt, nói: "Đại ca của ta, ngươi sẽ không quên rồi chứ, linh hồn của chúng ta có Quỷ Nô bảo vệ, chỉ cần đầu lâu không bị đánh nát, Quỷ Nô không bị đánh chết, linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4788708/chuong-1088.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.