Sau khi diệt sạch một nhóm tiểu đội, Hạng Trần cũng để Thánh Giáp Ngô Công tự đi săn, có cần thì lại triệu hoán nó. Mà Hạng Trần ở phía sau một đường nhặt thi cốt, cũng chính là nhặt chiến tích công huân. Khi chạm mặt người của Thương Ý Môn, người của Thương Ý Môn đều là nhìn về phía Hạng Trần với ánh mắt cảm kích và kính sợ. "Ha ha, soái ca, đa tạ, đa tạ a." Nhạc Bằng Vân cười ha ha, được người khác dìu tới. Kết quả nụ cười này, ruột suýt chút nữa chảy ra khỏi vết thương, sợ tới mức hắn vội vàng nhét lại dùng Chân Nguyên pháp lực phong bế. "Chuyện nhỏ thôi, trừ ma vệ đạo, khuông phò chính nghĩa, thấy chuyện bất bình một tiếng rống, rút đao tương trợ luôn luôn là chuẩn tắc làm người của hạng soái ca bọn ta." Hạng Trần xua xua tay, không thèm để ý nói, một mặt hạo nhiên chính khí, phong thái đại hiệp. "Người tốt a, soái ca, Nhạc Bằng Vân ta chưa từng bội phục mấy người, soái ca là một." "Đúng vậy a, soái ca thật là đại hiệp a." "Soái ca uy vũ." Người của Thương Ý Môn xung quanh cũng là một mặt bội phục. Thế mà câu tiếp theo của Hạng Trần lại nói ra bản tướng: "Chư vị nếu là trong lòng cảm ân, thật muốn cảm ơn ta, cái gì cửu phẩm linh dược Phục Thần, Thiên Niên Linh Chi những thứ này để báo đáp ta cũng có thể miễn cưỡng tiếp nhận." "Ha ha, thời tiết thật tốt." "Đúng vậy a, Nhị sư huynh, ngươi xem trời này, thật xanh." "Ngươi xem, có một con chim đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4788683/chuong-1063.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.