Chư Cát Thiên Lang này dần dần biến hóa, lại từ thân Thiên Lang biến trở về thành đại mập mạp. "Gã này, ngộ tính thật kinh người, Trần ca cũng đâu có dạy hắn tự mình khống chế thế nào, vậy mà đã tự biến thành người rồi." Vương Ưng kinh ngạc nói. Trương Đan liếc cho hắn một cái bạch nhãn: "Ngươi tưởng ai cũng ngu xuẩn như ngươi à?" "Nương tử, ta đó cũng không phải là ngu xuẩn, là đại trí nhược ngu." Vương Ưng phản bác. "Thôi đi, ngươi đời này ngoài việc theo đuổi được ta ra thì chẳng làm được chuyện gì thông minh cả." "Ờ, vậy ta vẫn nên thừa nhận mình luôn ngu xuẩn thì hơn..." Chư Cát Nguyên biến thành người xong, sờ sờ lên khuôn mặt béo của mình, vô cùng hưng phấn: "Ha ha, lại biến về được rồi." "Ta biến tiếp!" Sau đó, hắn biến hóa một trận, người lại biến thành Thiên Lang. "Biến về!" Sau đó lại biến về nhân thân. "Tay biến!" "Móng vuốt!" Tên này lại tự mình chơi một mình! Không phải để tay mình biến thành vuốt sói, thì chính là để chân biến thành chân chó, năng lực thích ứng kinh người. "Âm tặc, viên đan dược ngươi cho ta ăn này thật có ý tứ." Chư Cát Nguyên cười ha hả nói. "Gọi cái gì đấy, Thần côn Chư Cát, sau này phải gọi là Trần ca, hiểu hay không." Vương Ưng nhảy lên vỗ một cái bàn tay lên đầu Chư Cát Nguyên. "Đuôi lên!" Chư Cát Nguyên đột nhiên sinh ra một cái đuôi, quất vào trên người Vương Ưng, Vương Ưng kêu thảm, bị một cái đuôi quất bay đụng vào trên cây. "Tiểu Kê, ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4788659/chuong-1039.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.