“Đúng rồi, vết thương của Bắc Huyền đã lành chưa?” Trước khi đặt bút xuống, vị Đại Hạ Nhân Hoàng này lại phảng phất nhớ ra điều gì đó, dừng lại hỏi. “Lành rồi, theo tình báo, là một Dược sư tên Đường Dục đã giúp Thanh Vương điện hạ trị hết vết thương kinh mạch, điều khiến người ta kinh ngạc là Đường Dục này còn được Lý Lạc Thạch tôn xưng là lão sư.” Lão thái giám tay cầm phất trần đứng ở một bên nhẹ giọng nói. Đại Hạ Nhân Hoàng khẽ nhíu mày kiếm: “Có thể khiến Lý Lạc Thạch tôn xưng là lão sư, y thuật của người này không đơn giản, người này có lai lịch gì?” Lão thái giám nói: “Nô tài đã cho người của Quan Thiên Các đi điều tra giúp Bệ hạ rồi, chắc hẳn rất nhanh sẽ có tin tức.” “Ha ha, cẩu nô tài, nghĩ cũng thật xa, chuyện gì cũng có thể thay trẫm suy tính chu toàn, thật là nô tài tốt của trẫm! Hai người này thủ hạ người tài ba cũng không ít, vết thương đều tự mình giải quyết rồi, Cửu phẩm Tố Mạch Đan trẫm luyện cho bọn họ cũng không dùng được.” “Đây cũng là giá trị tồn tại của nô tài.” Lão thái giám lấy đó làm tự hào. “Có điều phụ tử từ tâm của Bệ hạ, nếu hai vị điện hạ biết được nhất định sẽ rất cảm động.” Nếu nói trong toàn bộ hoàng triều, ai là người hiểu rõ nhất Nhân Hoàng? Không phải phụ thân của Nhân Hoàng, cũng không phải con trai của hắn và vô số phi tần trong lục cung, mà là lão thái giám này. Lão thái giám tên Trịnh Hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4788584/chuong-964.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.