Vương thất thật sự vô tình? Hữu tình, chỉ là không thuộc về kẻ địa vị thấp hèn. Mẫu thân của Ân Thiên Hoa chỉ là một cung nữ, nếu không phải Ân Chánh Thuần năm đó uống rượu say loạn tính thì sẽ không có Ân Thiên Hoa, mà sự tồn tại của Ân Thiên Hoa, vốn là một vết nhơ không lớn không nhỏ trên danh tiếng của Ân Chánh Thuần. Hoàng đế yêu trưởng tử, bách tính yêu con út, huống hồ chi một vương tử xuất thân ti tiện như hắn. Khóe miệng Ân Thiên Dã nhếch lên một nụ cười trào phúng, trong lòng sảng khoái. Hạng Trần chết rồi, mà Ân Thiên Hoa cũng bị bắt vào đại lao rồi, đối thủ cạnh tranh của hắn đều đã bị hắn san bằng. Sau này Ân Chánh Thuần thoái vị, vương thất này, Đại Thương này, sẽ là thiên hạ của hắn. Buổi chiều. Trong tòa thành âm u, trong thiên lao, Ân Thiên Hoa bị bắt vào thiên lao, giam giữ trong nhà tù. Hắn đã liệu rằng đại ca của mình Ân Thiên Dã sẽ làm như vậy, chỉ là không ngờ lại nhanh đến thế mà thôi. Mà Ân Thiên Dã đích thân xuống xem Ân Thiên Hoa. Tướng canh gác thiên lao, Liêu tướng quân đích thân mở cửa tù, nói: "Điện hạ, mời vào." Ân Thiên Dã bước vào trong nhà tù, nhìn nhà tù, Ân Thiên Hoa bị cùm khóa móc vào xương tỳ bà, cười lạnh, nói: "Nhị đệ, cảm giác nơi này thế nào? Có được an nhàn như Đức Vương phủ không?" Ân Thiên Hoa ngẩng đầu, đầu bù tóc rối, mặt mũi dơ bẩn, nhìn Ân Thiên Dã, giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4788145/chuong-525.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.