“Đúng rồi, tiểu tử này là Thuần Viêm Tiên Thể, nếu như hắn và Khuynh Thành hợp tu, nói không chừng có thể giải quyết vấn đề thủy hỏa tương khắc của Khuynh Thành!” Liễu viện trưởng ánh mắt sáng lên, đột nhiên nhớ tới vấn đề của Khuynh Thành, lộ ra một nụ cười. “Đi chết đi lão già Liễu, ngươi còn muốn ta trị bệnh cho ngươi nữa không? Khuynh Thành là người yêu của ta, Thiên Vũ là huynh đệ của ta, lão vương bát đản ngươi đang nghĩ gì vậy?” Hạng Trần sắc mặt tối sầm, cuối cùng nhịn không được mắng, nếu không phải đánh không lại lão già này, hắn thật muốn đem hết lông trên người hắn nhổ sạch. “Ngươi nếu thật sự thích Khuynh Thành, vì nàng tốt, ngươi đội nón xanh thì sao chứ, hơn nữa tiểu tử này không phải huynh đệ ngươi sao, thành toàn huynh đệ mình so với thành toàn người khác tốt hơn chứ?” Liễu viện trưởng tiếp tục nói. “Ta đã nói, ta có thể cứu Khuynh Thành, ngươi đừng nghĩ những thứ này nữa, lão già, ngươi đừng bức ta mắng tam tự kinh với ngươi a.” Hạng Trần thu hồi Hồi Thiên chân nguyên nói. “Được rồi, đừng nói khoác vội, trước hết trị bệnh của ta đi, trị tốt ta rồi sẽ nói.” Liễu viện trưởng nhàn nhạt nói. “Cởi quần áo ra, ta lập tức dùng châm cho ngươi, ta nói được làm được.” Hạng Trần lấy ra một bộ ngân châm trong Càn Khôn Giới chỉ. Liễu viện trưởng cởi xuống nửa người trên áo bào, ngồi ở một bên trên ghế. Hạng Trần đi tới, trong tay có thêm một bộ ngân châm, sau đó từng cây ngân châm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4788127/chuong-507.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.