Nhục thể của Hạng Trần tuy rất mạnh, nhưng cũng hoàn toàn không đỡ nổi sự sắc bén của linh khí, da thịt lập tức bị xé nứt, máu tươi chảy ra. Hạng Nhị Cẩu sắc mặt cứng đờ, sau đó cười khô nói: "Ta không phải đang giúp học tỷ tìm giải dược sao? Là ngươi bảo ta tìm trên người ngươi mà." Cái súc sinh này, dưới ảnh hưởng của Bát ca đã sớm là một kẻ nghiệt chướng mà có tiện nghi không chiếm thì đúng là Vương bát đản, đã giải phóng huyết mạch sắc lang trong gen Thiên Lang rồi. Diệp Thiên Kiều hàm răng bạc đều sắp cắn nát rồi, hận không thể một kiếm chém chết cái súc sinh này, nhưng hết lần này tới lần khác hiện tại hắn còn có chút tác dụng, nói: "Ở trong trữ vật ngọc đới trên eo ta." Hạng Trần nghe vậy bừng tỉnh đại ngộ, lại rút ra móng vuốt, lại sờ lên eo ếch thon thả của người ta, trữ vật ngọc đới trên eo là một mảnh Kim Không Ngọc Đới rất lớn, không gian trữ vật này so với trữ vật nhẫn bình thường lớn hơn nhiều. Hạng Trần đã đỡ nàng đi tới bên trong hang núi kia, sơn động không sâu, dài không quá mười mấy mét, trước kia hiển nhiên có người từng tạm thời cắm trại ở đây, còn có vết tích than lửa đã tắt, trải đệm có cỏ khô. Có lẽ là nơi cắm trại của những người kia trước khi tiến vào Linh Cảnh. Đỡ Diệp Thiên Kiều ngồi xuống, chân nguyên tràn vào trong đó, mang ra một cái màu hồng nhạt... Sau đó lại từ trong đó lấy ra một cái màu trắng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4788107/chuong-487.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.