"Hầu tử, cứu ta!!" Hạng Trần thoáng cái bị một đám nữ nhân, từ phụ nữ trung niên cho đến thiếu nữ, nhiệt tình vây lấy. Những người khác đều bị đẩy ra, sững sờ. Hạ Hầu Vũ cao to vạm vỡ cũng bị đụng bay, nhìn sững sờ. "Tiểu Trần Trần, sao lại đáng yêu, tuấn tú như vậy chứ? Nào, a di ôm hôn một cái!" "Tiểu Trần Trần bảo bối, về nhà với a di đi, a di sẽ khiến ngươi ít phấn đấu ba mươi năm!" "Bọn các ngươi lũ lão vô sỉ, đều già như vậy rồi, Tiểu Trần Trần là của chúng ta, bảo hộ Trần Trần tốt nhất toàn Đại Thương!" "Tiểu Trần Trần, đem y phục của ngươi cho ta làm kỷ niệm đi." Xoẹt! "Đừng kéo y phục của ta! Vương thúc, Xích Huyết, cứu ta!" Hạng Trần bi ai gào thét, không biết bao nhiêu bờ môi dày đặc son phấn và son môi hôn loạn xạ trên mặt hắn. Thậm chí, còn có người đang cướp y phục của Hạng Trần làm kỷ niệm. "Ta cướp được giày của Trần Trần!" "Hì hì, thứ đó tính là gì, ta cướp được quần lót của Trần Trần!" "Vớ của Trần Trần là của ta!" Hạng Trần bị một đám người nhấn chìm, nhưng mà hắn còn không có cách tốt dùng Chân Cương chống cự vì sợ làm bị thương người khác. "Đừng cướp nữa, y phục của ta đều bị các ngươi lột sạch rồi!" "Thật điên cuồng." Vương Điềm nhìn một màn này trợn mắt hốc mồm. "Khó trách từ xưa quân vương phải cố kỵ dân ý, những dân chúng điên cuồng này thật sự là thật đáng sợ." Xích Huyết cũng trợn mắt hốc mồm. Sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4787958/chuong-338.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.