Hạng Trần giết chết nữ tử này, sau khi Thôn Thiên Tà Đằng thôn phệ đối phương, Hạng Trần xoay người rời đi, đến bên ngoài hang động chờ đợi. Hắn vừa đạp mũi chân, cả người nhảy vọt lên cao hơn ba mươi mét, rơi xuống một khối nhô lên trên vách đá phía trên hang động, lưng tựa vách đá, Liệp Long Cung xuất hiện trong tay. Hạng Trần, dựng lên một mũi tên nhọn, lẳng lặng chờ đợi. Đã vừa rồi đệ tử Thiên Yết Tông kia phát tín hiệu cầu viện, chắc hẳn các đồng môn của hắn nhìn thấy đều sẽ chạy tới. Quả nhiên, không nằm ngoài dự liệu của Hạng Trần, không đến vài phút, hai người một tổ đệ tử Thiên Yết Tông từ phương hướng khác nhau đã chạy tới. "Chuyện gì vậy? Là ai phát tín hiệu cầu viện?" "Không phải chúng ta." "Cũng không phải chúng ta sao?" Chẳng mấy chốc, năm tổ mười người đã tụ tập lại, sau khi những người này đến, đều tương hỗ hỏi han. "Mau nhìn, mảnh áo vụn này, là y phục của tông môn chúng ta." "Đáng chết, mảnh áo vụn này dính máu, e rằng có đồng môn bị ám toán rồi, Dương sư huynh, La Nghĩa sư huynh sáu người vẫn chưa tới, sẽ không phải là bọn họ ngộ hại rồi chứ." Một thanh niên cầm lấy một mảnh áo vụn, sắc mặt hơi ngưng trọng. "Xem dáng vẻ này, rất có thể là gặp phải yêu thú nào đó, mọi người cẩn thận cảnh giác." Có người trầm giọng nói, cảnh giác nhìn về phía xung quanh. "Chuyện gì vậy?" Lúc này, lại có mấy người chạy tới, một người trong đó chính là Dương Vân, người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4787937/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.