Liêu Viễn cầm đao, đi về phía mấy người này, trong ánh mắt toát ra sát khí. Mà Hạng Vương nhíu mày lại, Liêu Viễn đây là muốn làm gì? Hết kiên nhẫn rồi sao? Muốn giết mình sao? "Báo!" Đúng lúc này, bên ngoài cửa một tên ngục tốt đột nhiên đến bẩm báo. "Tướng quân, Vương thượng, Vương thượng giá lâm Thiên Lao rồi." Tên ngục tốt nói. "Cái gì!" Liêu Viễn sắc mặt hơi đổi, nói: "Vương thượng đến rồi sao?" "Không sai, xe ngựa đã sắp đến cửa rồi." Tên ngục tốt cung kính nói. Liêu Viễn nhìn Hạng Vương một cái, nói: "Nhanh, áp giải Hạng Vương lên cùm gông." Liêu Viễn nói xong, lập tức đi nghênh đón. Ở cổng thành bảo Thiên Lao, một đội xe ngựa chậm rãi đi vào. Cỗ xe ngựa này do chín con long câu kéo, toàn bộ xe ngựa màu vàng kim, điêu khắc hình rồng cuộn, cực kỳ lộng lẫy xa hoa. Một đội trăm người hộ vệ theo sau, tu vi của những hộ vệ này cơ hồ đều là trên Trung Thiên Vị của Tiên Thiên cảnh giới, trong đó còn có nhiều tên cường giả Nguyên Dương cảnh giới. Liêu Viễn dẫn Hồng Y cùng một đám người bước nhanh đi tới, trực tiếp quỳ dưới đất, cung kính nói: "Vương thượng giá lâm Thiên Lao thành, Liêu Viễn có sai lầm khi không ra xa đón, vẫn xin Vương thượng thứ tội." Rèm châu trên xe ngựa bị hai cung nữ mỹ mạo cuốn lên, một nam tử trung niên mặc trường bào màu vàng kim hoa lệ quý giá, khuôn mặt anh tuấn, khí độ uy vũ bất phàm từ trong đó bước ra, xuống xe ngựa. Thương Vương nhìn về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4787918/chuong-298.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.