Toàn bộ quảng trường hoàng cung, giây phút này tất cả mọi người đều đang nghị luận mấy bài thơ hay mà Hạng Trần tụng đọc, rất nhiều quan văn tài tử, trong ánh mắt nhìn về phía Hạng Trần đều lộ vẻ bội phục. Thơ ca, là một trong những biểu hiện trình độ tu dưỡng nhân văn của một người. Người có thể làm ra nhiều thơ hay như vậy, sẽ là kẻ vô tài ư? Thế giới này, mặc dù sùng bái nhất vẫn là vũ lực tuyệt thế, nhưng con người dù sao cũng không như những loài động vật khác, thông hiểu lý lẽ, biết đọc sách, cũng coi trọng tài hoa của một người. Một người vừa giỏi văn vừa giỏi võ, giơ bút có thể định kế sách thiên hạ, cưỡi ngựa cầm đao có thể định càn khôn Cửu Châu, nhất định sẽ có mị lực hơn một người chỉ biết đánh đánh giết giết. Đương nhiên, một người chỉ biết mở miệng ra là “chi hồ dã”, nhưng lại yếu như gà, trên thế giới này cũng chẳng có mấy ai để mắt tới. "Thương Vương, thiếu niên này tên là Hạng Trần đúng không, không biết hắn có lai lịch gì? Mấy bài thơ này, đủ để lưu truyền khắp văn đàn Cửu Châu rồi, là gia đình như thế nào mới có thể bồi dưỡng ra thiếu niên có tài như vậy?" Ngô Lăng cười hỏi, trong lời nói càng là không chút tiếc lời khen ngợi của mình. Thương Vương thu hồi ánh mắt, cười nói: "Thiếu niên này tên là Hạng Trần, là Nhị thế tử của Trấn Viễn Vương phủ, Hạng Vương phủ nước ta. Đích xác rất có tài hoa, nhưng nghe nói phẩm hạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4787884/chuong-264.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.