"Vương thượng, bài thơ Trung Đảm này của Thế tử Hạng Khuyết bằng trắc vần điệu, có thể nói là một bài thơ hay hiếm có, thần thấy, đủ để đem bài Trung Đảm này thành câu hay, gửi tặng tướng sĩ biên quan rồi." Một đại thần cười nói. "Không sai, trong mấy bài thơ vừa rồi, chỉ có bài này của Thế tử Hạng Khuyết là xuất sắc nhất, Thế tử Hạng Khuyết không hổ là Đại công tử của Trấn Viễn Vương phủ, tài hoa hơn người." Có người nhà Lâm cười tán thưởng nói. Lâm Liên nghe mọi người khen ngợi bài thơ con mình viết, trong lòng cũng là một trận kiêu ngạo. Ánh mắt nhìn về phía Hạng Trần, càng là khinh thường, cho dù bây giờ có thể tu hành, cũng là một kẻ không hiểu phong nhã, không có tài hoa, là một mãng phu. Thương Vương gật đầu, nói: "Bài Trung Đảm này thật không tồi, câu đầu tiên diễn tả nỗi khổ của tướng sĩ biên quan, câu thứ hai ca ngợi nhiệt huyết của tướng sĩ biên quan, câu thứ ba càng nói lên được một chữ trung." "Đa tạ Vương thượng đã khen ngợi." Hạng Khuyết cung kính nói, vẻ tươi cười trên mặt càng rạng rỡ hơn. Đại hoàng tử cười nhạt nói: "Trong hai Thế tử của Hạng Vương phủ, Thế tử Hạng Khuyết có tài năng như thế, chắc hẳn Nhị thế tử Hạng Trần cũng không kém, Thế tử Hạng Trần, ngươi sao không dâng lên một bài?" Lời này của Đại hoàng tử vừa nói ra, không ít người toàn bộ ánh mắt nhìn về phía Hạng Trần, ánh mắt trở nên hàm ý trêu chọc. Lâm Liên cười nói: "Đại hoàng tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4787882/chuong-262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.