Đỗ Thanh thảm kêu giữa chân nguyên tan rã, từ giữa không trung rơi đập xuống, "bành" một tiếng ngã trên đường. Vương Điềm từ trên lầu nhảy xuống, bắt lấy Đỗ Thanh, nhấc cổ Đỗ Thanh lên, sau đó lại nhấc hắn bay lên lầu, một đao gác ở trên cổ Đỗ Thanh, đem Đỗ Thanh áp lên người Hạng Trần bắt quỳ. Đỗ Thanh sắc mặt kinh khủng, bên người Hạng Trần sao lại có nhiều cao thủ như vậy? "Thiếu chủ, người đã mang tới." Vương Điềm lạnh như băng nói. Mà Hạng Trần, đôi mắt tựa như dao nhỏ chằm chằm nhìn Đỗ Thanh. Đỗ Thanh quỳ trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, khóc nói: "Hạng công tử, tha mạng, tha mạng nha, hiểu lầm, đây đều là một hiểu lầm mà!" "Hiểu lầm?" Hạng Trần lạnh như băng cười, nhấc Long Khuyết Yêu Đao lên, nói: "Khí diễm kiêu ngạo trước kia của ngươi đâu rồi? Phải, ta chính là người bị Hạng Vương phủ đuổi ra ngoài, nhưng mà bổn công tử muốn giết ngươi, vẫn dễ như trở bàn tay." "Soạt!" Hạng Trần một đao chém xuống, cả cánh tay Đỗ Thanh bị đánh xuống. "A a a..." Đỗ Thanh thảm thiết kêu to, ôm cánh tay đứt lăn lộn. Nhưng bị Vương Điềm một cước đạp lên đầu hắn, không cho nhúc nhích. "Một đao kia, là thay Hạng Phúc chém." Hạng Trần lạnh như băng nói. Sau đó, hắn lại một đao chém xuống! "A!! Không!!" Đỗ Thanh gào to, một cánh tay khác lại bị chém xuống. "Một đao này, là thay các cô nương này chém." Hạng Trần lạnh lùng vô tình nói. "Tha mạng, tha mạng nha, Hạng công tử, tha mạng!!" Đỗ Thanh kêu khóc, nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4787874/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.