"Vị cô nương này, đĩa ngũ vị hương thịt bò này là đặc sắc của tiểu điếm, ngài nếm thử." Tiểu nhị ca bưng tới cười nói. Mạn Hà đôi mi thanh tú khẽ nhíu, nói: "Ta không có gọi món này a." Tiểu nhị ca cười nói: "Đây là tiểu điếm chúng ta tặng." "Ồ ồ, thì ra là thế, cảm ơn ngươi nha Tiểu nhị ca." Mạn Hà bừng tỉnh, sau đó nói lời cảm ơn. "Ha ha, không cần cảm ơn, ngài cứ dùng từ từ." Tiểu nhị ca bưng khay thức ăn rời đi, nhìn về phía thanh niên kia, gật đầu một cái. Mạn Hà gắp một miếng ngũ vị hương thịt bò nếm thử, hương vị cũng không tệ, lại ăn thêm mấy miếng. Thanh niên ở bàn đằng xa kia, lắc lắc chén rượu, sau đó nhấp một ngụm, lộ ra một nụ cười tà. Không bao lâu sau đó, Mạn Hà đột nhiên cảm thấy một cơn buồn ngủ ập tới, đầu óc mơ mơ màng màng, vừa muốn đứng dậy lên lầu đi nghỉ ngơi, kết quả, cả người lập tức không có sức đứng dậy, người trực tiếp bò lên trên mặt bàn hôn mê bất tỉnh. Đúng lúc này, thanh niên kia đi tới, đưa tay đè chặt bờ vai của Mạn Hà, kêu lên: "Cô nương?" Mạn Hà không đáp lại, thanh niên đối với bộc nhân của mình lắc một cái đầu ra hiệu, bộc nhân kia lập tức đi tới, đỡ dậy Mạn Hà, cõng trên lưng rời đi. Thanh niên cũng rời khỏi quán rượu. Thanh niên này nói đến cũng khéo, chính là Ngô Quỳnh năm xưa bị Hạ Hầu Võ chém đứt một cánh tay. Mạn Hà bị đưa về Ngô gia sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4787848/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.