Cược bạc trên bụi trần, hố cha đừng dính vào! Tần Dung cười lạnh: "Chỉ bằng ngươi? Dám so đan thuật với ta? Đợi ngươi thông qua khảo hạch học đồ rồi lại nói với ta câu này đi." Phí Vô Cực cũng cười nhạo nói: "Chính là, ngươi tính là thứ gì? Cũng xứng lấy đan thuật nói chuyện với Tần sư muội sao? Các vị đang ngồi, đan thuật của ai mà không mạnh hơn ngươi? Ngươi là một thất phu chỉ biết đánh nhau ẩu đả, hạng thô bỉ. Đan sư là một nghề nghiệp cao quý mà cao thượng, để loại người như ngươi khảo hạch đan sư thì đối với các vị đang ngồi đều là một sự vũ nhục." "Ai da... eo của ta... Không sai, tiểu tử, ngươi cũng chỉ giỏi đánh nhau một chút thôi, luận đan thuật, các vị đang ngồi đều bỏ xa ngươi hai con phố, chỉ bằng ngươi, còn muốn so đan thuật với Tần sư muội sao?" "Không sai, không cần Tần sư muội, đan thuật của bản công tử liền có thể miểu sát ngươi." "Mãng phu chỉ biết đánh nhau ẩu đả, vòng tròn cao quý của đan sư này, không phải loại rác rưởi, cứt chuột như ngươi có thể tiến vào." Những người bị Hạng Trần ngược một trận, rên rỉ bò dậy mắng. Hạng Trần không hạ ngoan thủ, chỉ là ngược đánh những người này một trận. "Chậc chậc chậc, nói cứ như đan thuật của các vị đều tạc thiên vậy. Được, ta hôm nay Hạng Trần thách đấu tất cả các đan sư tự cho là đúng như các ngươi, xem xem ai là rác rưởi. Nếu là ta mạnh hơn các ngươi, các ngươi đều phải quỳ xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4787833/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.