Tiếng cười sắc lạnh âm trầm vang vọng khắp không gian xung quanh, vô cùng rợn người, Mạn Hà đã bị dọa cho run rẩy, sắc mặt tái nhợt. Tiêu Bạch, Vương Điềm, Triệu Mục ba người mặc dù kinh ngạc, có điều không có bất kỳ vẻ sợ hãi nào. Có điều trong hắc vụ này, tầm nhìn của họ cũng rất kém, ba người tỏa ra Chân Cương hộ thể và Chân Nguyên lực. “Thần Thánh phương nào, ở đây giở trò thần bí?” Tiêu Bạch quát lạnh nói. “Đã lâu rồi không được nếm thử tinh khí và hương vị linh hồn của nhân loại, ngươi đã tự đưa mình tới, thì trở thành thức ăn của ta đi.” Tiếng cười âm lãnh này vang vọng bên tai mấy người. Đột nhiên, từng đạo hắc quang cuốn tới, nhìn kỹ lại, rõ ràng là từng cổ tóc dài của nữ nhân, tựa như từng cây kim thép đâm tới. “Hừ, giở trò quỷ quái, muốn chết!” Vương Điềm quát lạnh một tiếng, một cánh tay ngưng tụ một cỗ chân nguyên lực màu vàng óng, sau đó, một chưởng hóa đao bổ ra. Xoẹt! Một đạo đao mang màu vàng óng dài hơn một trượng bắn ra, xé rách bổ về phía những mái tóc dài đang cuốn tới. Ầm! Một tiếng nổ vang, đạo đao mang này bạo tạc mà ra, hóa thành một cỗ đao khí cường đại quét ngang bao phủ bát phương. Mái tóc dài cuốn tới bị một kích chém nát, hóa thành tóc vụn. Trong cơ thể hai người, từng cỗ chân nguyên lực cường đại chấn động tràn ngập bát phương, đánh tan hắc sắc vụ khí. “Cường giả Nguyên Dương cảnh giới!” Tiếng kinh hô của nữ tử truyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4787814/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.