Vương Ưng bò tới ở một bên oa oa nôn mửa, khiến cho đám người xung quanh một trận khó chịu, cũng bị Vương Ưng làm cho ghê tởm. Hiện tại Vương Ưng chỉ cần vừa nghe thấy chữ "Tường", chỉ cần nghe thấy Hạng Trần, liền sẽ cảm thấy khó chịu ghê tởm, thậm chí đi nhà vệ sinh cũng có ám ảnh tâm lý. Mà giờ đây, Hạng Trần một câu "Vương Ái Tường", lập tức khiến cho hắn gợi lên một đoạn hồi ức mà chính mình cũng cảm thấy kinh khủng. "Vương Ưng, ngươi lên cơn gì vậy, nôn mửa quá ghê tởm rồi." Các đệ tử quyền quý xung quanh cũng lập tức nhượng bộ lui binh từng người một, rời xa Vương Ưng. Hạng Trần cười nhạt nói: "Các vị, chắc các vị còn không biết đúng không, lần trước, tiểu bằng hữu Vương Ái Tường đã đánh cược với ta, thua cược thì sẽ uống canh Tường, đồng học Vương Ái Tường của chúng ta đó chính là nói lời giữ lời mà, sau khi thua, thống khoái uống ba chén lớn, mang khí thế không say không nghỉ, ba chén không qua Cương của." "Cái gì, oa..." "Uống canh Tường, Vương Ưng, ngươi cũng đủ tài đấy, có phách lực!" "Chết tiệt, Vương Ưng, còn có cố sự này nữa à, ngưu B, là một ngoan nhân." "Ghê tởm quá, sau này ta tránh xa ngươi một chút." Những người xung quanh nghe vậy đều biến sắc, ánh mắt nhìn về phía Vương Ưng đều hoàn toàn thay đổi. "Hạng Trần! Tiểu súc sinh, ngươi nói nhảm, rõ ràng chỉ uống một chén, oa... không, không, không uống... ẩu... ngươi câm miệng!..." Vương Ưng vừa nôn mửa vừa gầm thét lên, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4787773/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.