“Ba ba ba……” Trên đài tỷ võ, thiếu niên áo trắng cõng cự đao vỗ tay một cái, lắc lắc bàn tay, nói: “Cái tát này tên là Phách Oanh Chưởng, đúng như tên gọi, chuyên môn tát những con ruồi ong ong kêu nhưng chẳng có mấy phần thực lực, lại thích a dua nịnh bợ.” “Cái này, cái này…” Hạ Hải trưởng lão cũng hơi kinh hãi, tốc độ của Hạng Trần đã hoàn toàn vượt qua cảnh giới của hắn. “Đi xuống đi, người tiếp theo.” Hạng Trần thản nhiên nói. Khoảnh khắc này, tất cả người Hạ gia một mực ong ong kêu, châm chọc Hạng Trần, đều ngậm miệng lại. Hạ Thanh Báo cũng hơi kinh hãi, tốc độ của Hạng Trần đã nhanh đến mức so ra mà vượt hắn rồi, sau đó ánh mắt lại cực kỳ khó coi. “Hạ Hải trưởng lão, ta nói người tiếp theo.” Hạng Trần đạm mạc nhìn về phía Hạ Hải trưởng lão. Hạ Hải trưởng lão hừ một tiếng, nói: “Người đâu, khiêng Hạ Lâm đi xuống, Thần Tàng cảnh giới ngũ trọng, người tiếp theo, ai lên?” Trong hàng ngũ đệ tử Hạ gia phía dưới, một mảnh xôn xao, rất nhiều người Thần Tàng cảnh giới ngũ trọng nhìn nhau, vậy mà không ai dám lên. “Mất mặt, các ngươi nhiều người như vậy, ngay cả dũng khí chiến đấu với một đứa con bị bỏ rơi cũng không có sao?” Hạ Hải trưởng lão quát lên, trong lòng khó chịu. Câu nói này vừa kích thích, cuối cùng có người cắn răng lên tiếng nói: “Ta đến, Hạng Trần, ta đến chiến ngươi!” Lại một tên đệ tử Hạ gia dáng người khôi ngô bước lên chiến đài, sắc mặt giận dữ nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4787756/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.