Yên tĩnh, giờ khắc này, gần như tất cả mọi người đều đã yên tĩnh lại. Đèn đuốc lay động, hơn một trăm võ giả của Ngô gia vội vàng tới, giờ khắc này tất cả mọi người đều quỳ trên mặt đất. Ngô Quỳnh cũng sắc mặt tái nhợt, người quỳ trên mặt đất run rẩy, không dám nói chuyện, giờ khắc này, hắn cũng cuối cùng đã hiểu rõ mình đã đắc tội một người như thế nào. Hắn ở tại Lam Trại nhỏ bé này xem như là một phương bá thiếu, thế nhưng vị gia này, ở toàn bộ Đại Thương đều là một vị bá thiếu. Hạ Hầu Vũ vì sao dám giúp đỡ Hạng Trần, trực tiếp nổi giận đối đầu với nhân vật như Lâm Vương phi, ngoại trừ tình huynh đệ, nhiệt huyết thiếu niên, còn có sự tự tin đến từ hậu thuẫn phía sau lưng hắn, nhà hắn là rường cột không thể thiếu của Đại Thương. Hơn nữa quân đội của Hạ Hầu Vương phủ, trấn thủ chính là trong nước Đại Thương, không phải khu vực biên giới, ảnh hưởng lực ở trong nước quá lớn. Hạng Vương phủ tuy nhiên cũng sở hữu quân đội, nhưng đều là tọa trấn biên cương, đối với ảnh hưởng lực trong nước vẫn chưa lớn đến vậy. Nếu là Hoàng thất dám đối với Hạng Vương phủ như vậy đối với Hạ Hầu Vương phủ, quân đội của Hạ Hầu Vương phủ có thể trực tiếp xông thẳng vào Hoàng Long, đánh cho toàn bộ cảnh nội Đại Thương tê liệt. "Tiểu Vương gia, chúng ta có mắt không biết Thái Sơn, đã mạo phạm Tiểu Vương gia, xin Tiểu Vương gia thứ tội." Ngô Nghĩa quỳ trên mặt đất,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4787747/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.