Mặt trời dần lặn về tây, bên trong vùng rừng rậm Yêu Vụ Sơn Mạch. "Ngao ô..." Một con Thanh Phong Yêu Lang chạy như điên một cách linh hoạt giữa rừng rậm, tốc độ cực nhanh. Một con Thanh Phong Yêu Lang dẫn đầu, vóc dáng hầu như có thể so với mãnh hổ. Một thiếu niên tóc trắng để trần nửa trên, cưỡi trên lưng sói ngửa mặt lên trời hú dài, tiếng gầm như tiếng sói tru vang vọng trong rừng rậm. "Ngao ô..." Ngay sau đó, mấy chục con Thanh Phong Yêu Lang cũng vừa chạy vừa gào thét, tiếng sói tru vang vọng một vùng núi rừng, làm vô số yêu thú sợ hãi lẩn tránh thật xa. "Ha ha ha ha, thật oách, đời này không làm người, làm một Yêu Vương gầm thét sơn lâm, hội tụ một phương bầy yêu cũng không tệ, đây là cảm giác tựa như bay, đây là cảm giác tự do, ngao ô..." Hạng Trần cười ha ha ngân nga một khúc nhạc nhỏ, cưỡi trên lưng Thanh Phong Lang Vương, một mái tóc dài trắng như tuyết phiêu dật theo gió. Hạng Trần dẫn theo bầy Thanh Phong Yêu Lang này xông về phía lối ra sơn mạch của Làng Lam. Trên đại đạo ở địa điểm lối ra sơn mạch, có mấy doanh trại lớn đóng quân ở đó. Xung quanh vây quanh hàng rào, thắp đuốc, còn có các lính đánh thuê tay cầm đao kiếm tuần tra, đứng gác. "Ai, chúng ta còn phải canh gác ở đây bao lâu nữa đây." Một lính đánh thuê đang đứng gác ngáp một cái thở dài nói. "Mẹ nó, vì một tiểu tử, toàn đoàn chúng ta chết nhiều huynh đệ như vậy, người còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4787737/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.