"Trần ca ca, chàng là người tốt nhất, ôn nhu nhất trên thế giới này, lúc nhỏ ta thích nhất cùng Trần ca ca cùng nhau chơi đùa, ta cũng biết, lớn lên ta nhất định phải gả cho Trần ca ca, ta cũng ước mơ sau này làm thê tử của Trần ca ca, nhưng chính là bởi vì bệnh này, ta đã không thể không rời xa Trần ca ca rồi." Thiếu nữ vùi đầu, một số cảm xúc có lẽ đã không thể kìm nén được nữa, trong giọng nói mang theo một tia giọng nghẹn ngào. Lách tách, lách tách, từng giọt lệ trong veo nhỏ xuống trên giường đá. Thân thể của Hạng Trần hơi run rẩy, cắn chặt bờ môi của mình, hốc mắt đã ướt, trong lòng lại bi lại hỉ, lại cực kỳ thống khổ. Thì ra, tâm của Khuynh Thành chưa bao giờ rời xa mình! Thì ra, nàng là bởi vì bệnh của mình, không thể không rời xa mình! Biết được mình không sống được bao lâu, không thể không rời xa người mình thích, trong lòng Khuynh Thành, lại chôn giấu bao nhiêu thống khổ? Khi Hạng Trần xảy ra chuyện, Hạ Khuynh Thành lập tức cùng Hạng Hằng cùng nhau, xông thẳng đến Vương gia, chuẩn bị đi cứu Hạng Trần. Khi Hạng Trần bị Hạ Minh Giang đánh, thiếu nữ cũng là người đầu tiên đứng ra, đánh chạy Hạ Minh Giang, mặc dù đã nói những lời tuyệt tình với hắn, nhưng mà đó chính là cố ý kích thích hắn, để Hạng Trần quên nàng. "Hạng Trần à Hạng Trần, ngươi thật xuẩn, vì sao ngươi lại không sớm phát hiện ra hết thảy mọi chuyện này?" Hạng Trần nắm chặt nắm đấm, móng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4787684/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.