Hạng Trần nhìn uy lực của mũi tên này, kinh hãi đến da đầu tê dại. Hắn có thể cảm giác được uy lực của mũi tên này đang ở cấp bậc nào. Sinh ra ở Vương Hầu thế gia, cao thủ Hạng gia cũng rất nhiều, tự nhiên không thiếu cường giả Tiên Thiên cảnh giới. Chưa ăn thịt heo còn chưa thấy heo chạy sao? Một tiễn có thể ở khoảng cách xa như vậy bắn nổ đá hoa cương, tuyệt đối là cao thủ Tiên Thiên cảnh giới không sai. Hắn ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ thấy cách hơn một trăm mét, một nam tử đang giương cung cài tên ngắm chuẩn hắn. "Ôi, vậy mà có thể tránh được mũi tên này của ta." Vương Sách đối với năng lực phản ứng của Hạng Trần cũng rất kinh ngạc. Sau đó, ánh mắt hắn lạnh lẽo, lạnh giọng nói: "Xem ngươi có thể tránh được mấy mũi tên." Trong lúc nói chuyện, hắn đặt ba mũi tên sắt lên trên dây cung, đại cung sắt đen kéo thành trăng khuyết, cung kéo căng như trăng tròn, dây cung như Lôi Thạch bắn ra. Vèo! Vèo! Vèo! Ba đạo tên sắt xuyên phá không khí, phát ra từng trận âm bạo chói tai, tốc độ vượt xa vận tốc âm thanh bắn tới. "Không ổn!" Hạng Trần sắc mặt kinh biến, một tay ôm Diệp Nhu, cả người không ngừng tránh né chạy trốn, thành đường rắn để tránh né. Đây là đường tránh né tốt nhất để né tránh mũi tên và đạn loại công kích này. Bùm! Bùm! Bùm... Nơi né tránh không ngừng bị bắn nổ thành từng cái hố tên, người đi trên đường thét lên, không ngừng chui vào những căn nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4787632/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.