"Vương Ưng huynh." "Ưng thiếu." Đám người nhường ra một con đường, Vương Ưng bước ra, một tay còn ôm lấy một thiếu nữ xinh đẹp quần áo rách nát, trên xương quai xanh, trên đùi còn có từng đạo vết roi, hai tay bị trói. "Nhu Nhi!" Hạng Trần thấy một màn này, hai mắt đỏ ngầu đầy tơ máu. "Ca ca." Diệp Nhu nhìn về phía Hạng Trần, vừa kinh vừa mừng, vui chính là Hạng Trần bình yên vô sự không xảy ra chuyện. "Ca, huynh đi mau, đi mau, Đại Vương phi muốn giết huynh, huynh đừng quản ta, đi mau!" Diệp Nhu khóc nói, đến lúc này, nàng quan tâm vẫn là ca ca của nàng. "Ca không đi, phải đi cũng phải cứu huynh lên cùng đi." Hạng Trần nói. "Ha ha ha ha, thật sự là huynh muội tình thâm a, Hạng Trần, không ngờ tiểu súc sinh ngươi lại còn chưa chết, chuyện này thật khiến ta bất ngờ." Vương Ưng sau khi hơi kinh ngạc cũng cười lạnh nói. "Vương Ưng, thả muội muội ta ra." Hạng Trần giận dữ hét, hai mắt đỏ ngầu, lộ ra từng cổ sát khí. "Hừ, muội muội ngươi đã là tiểu thiếp của ta rồi, ta dựa vào cái gì mà cho ngươi." Vương Ưng dùng bàn tay vỗ vỗ lên mặt Diệp Nhu cười lạnh nói. "Buông cái tay bẩn thỉu của ngươi ra!" Hạng Trần quát, trực tiếp xông về phía Vương Ưng, bước ra một bước, cả người bạo xông lên hơn mười mét xa. "Bảo vệ công tử!" Hơn mười tên gia phó chặn ở phía trước, ngăn cản Hạng Trần. "Hừ, chỉ dựa vào ngươi, có thể cứu muội muội ngươi sao? Đánh gãy tay chân của tiểu tạp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4787628/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.