Chương trước
Chương sau
"A.............."

Nam Tiểu Pháo kinh hô một tiếng, Tô Dật biểu hiện thô bạo làm cho nàng vừa vui vừa lo.

Trương Mạn Đình ở bên cạnh cuối cùng hiểu lời nói Nam Tiểu Pháo.

Tô Dật thực sự rất lợi hại.

Cha mẹ của nàng là nhìn trợn mắt lên, bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới người hiền lành như Tô Dật lại cuồng bạo như thế!

Ở một nơi khác, Chu Thiết Nam đứng dậy, tay cầm::Long Minh Đao:: run rẩy liên tục.

Trước đây hắn đã từng nghe nói sự tích bán yêu, nhưng không nghĩ tới bán yêu này lại cường đại như thế, hơn nữa còn là người Tây Uyển thành.

Nhìn quần áo, rõ ràng là người địa cầu!

"Sức mạnh này còn là người sao?"

Hắn luôn coi mình là nhân vật mạnh nhất Tây Uyển thành, nhưng so với Tô Dật, quả thực không đỡ nổi một đòn.

Không chỉ là hắn, trong đại học Bạch Kiều, phàm là người quen biết Tô Dật, đều kinh ngạc đến ngây người.

Đã từng là người ức hiếp Tô Dật phụ đạo viên Lý Phi quỳ trên mặt đất, vừa kích động vừa sợ, may là trước đây không có làm gì quá đáng, bằng không Tô Dật có thể dùng một ngón tay bóp chết hắn.

Nhớ tới ngày đó, Tô Dật dựng ngón giữa với hắn, hắn càng thêm vui mừng, may nhờ có Hiên Viên Nhân Hoàng làm hắn bất tỉnh.

Ngoài thành!

Ầm ầm ầm-----

Trong khói bụi tung bay, hơn ngàn con yêu thú rơi xuống đất, chấn động đến mặt đất rung động kịch liệt.

Tô Dật di chuyển, tay cầm::Chu Vũ kiếm::, hắn bắt đầu thi triển::Trảm Tiên Tâm Kiếm::, thân ảnh quỷ dị, nhanh chóng giết vào trong đại quân yêu thú.

Phốc! Phốc! Phốc!

Từng con yêu thú bị hắn chém đầu rơi xuống, máu tươi bắn tung tóe, nhưng lại không dính một giọt trên áo sơ mi hắn.

"Hống - ----"

Một con Hắc Báo cao bảy mét nhảy tới, dùng móng vuốt muốn đem Tô Dật xé nát.

Tô Dật xoay người dùng một chiêu kiếm, lực lượng bách Long kinh khủng cỡ nào, trực tiếp đem Hắc Báo chia đôi, giống như cắt dưa leo, không hề đình trệ.

Một đường hoành hành vô kỵ, rất nhanh Tô Dật đã đi tới chính giữa đại quân yêu thú, yêu thú bao vây đếm không xuể, làm cho người cầm máy ghi hình không thể thấy bóng người hắn, chỉ thấy từng con yêu thú bị đánh bay lên, máu tươi văng tung tóe lên.

Thời khắc này, mọi người chấn động, có một luồng nhiệt huyết chạy dọc.

Tô Dật cho bọn họ một loại kích động mạnh cùng khí phách.

Dù Là Thiên Binh Vạn Mã Ta Cũng Phải Tới!

Một người đã đủ giữ quan ải đều không đủ hình dung!

Toàn thành yên tĩnh không ai lên tiếng, đều căng thẳng nhìn điện thoại di động, máy tính, chỉ có thể trực tiếp hình ảnh Tô Dật là vì cầu nguyện.

Thời khắc này, dù là người hung ác, cũng hướng lên trời cầu nguyện, không chỉ là vì Tô Dật dũng cảm và thực lực chấn động, cũng là vì chính mình.

Tô Dật chết, thì thành phá!

Oanh-------

Tô Dật một chân dậm xuống, đên mặt đất lần thứ hai oang sụp, đếm không hết đất đá bay lên, hắn nhanh chóng di chuyển, dựa vào khối đất đá nhảy lên, yêu thú ven đường đều không chịu nổi một nhát kiếm hắn.

::Trảm Tiên Tâm Kiếm:: đã ở Tiểu Thành, hắn vung kiếm với tốc độ cực nhanh, tuy rằng kiếm pháp không hoa mỹ, nhưng dựa vào lực lượng bách Long, không yêu thú nào cản được hắn.

Xèo------------

Một tiếng gió từ phía sau truyền đến, chỉ thấy một tên Hóa Hình đại yêu chạy đến, đây là một tên mọc ra cánh ưng sí hình người, tay cầm tam xoa kích đâm tới, hắn mọc ra mỏ chim, khuôn mặt hung tàn, muốn một kích ám sát Tô Dật.

Bây giờ Tô Dật không chỉ có sức mạnh khủng bố mà phản ứng cũng siêu mạnh, nhanh chóng xoay người, tránh thoát đòn này.

Ưng sí đại quân theo bản năng quay đầu nhìn lại, đúng lúc thấy khuôn mặt lạnh lùng Tô Dật.

Tô Dật tiến vào trạng thái chiến đấu như hai người khác nhau, hay là bởi vì::Long Lực Đan:: ảnh hưởng, sắc mặt hắn cực kỳ lạnh lùng, đặc biệt là cặp mắt kia, tràn ngập hàn mang thấu xương, giống như ngưng tụ sát ý.

Con chưa đợi ưng sí đại yêu phản ứng lại, Tô Dật chém xuống một kiếm.

Huyết quang bắn ra, đầu yêu này bị chém làm đôi, chết đến mức không thể chết nữa.

Tô Dật không kịp dừng lại, bởi vì tứ phía đang có yêu thú xông tới.

Xa xa, trên yêu vân, Kỳ Dương Lão Quân nhìn trợn mắt há mồm.

"Kiếm pháp đó chẳng lẽ là.....!"

Kỳ Dương Lão Quân nghĩ tới Tô Đế từng nói, một tên phàm nhân trong mười mấy ngày, đem::Trảm Tiên Tâm Kiếm:: tu luyện tới tiểu thành, lẽ nào chính là Tô Dật?

Mới nghĩ đến đây, hắn bắt đầu do dự, rốt cuộc có nên giúp Tô Dật hay không?

Ngay cả::Trảm Tiên Tâm Kiếm:: của Kiếm Thánh đều cam lòng đưa cho tên bán yêu này, xem ra Tô Đế rất coi trọng tên bán yêu này!

Nếu hắn thấy chết không cứu, có chọc giận Tô Đế hay không?

Nhớ đến Tô Đế nổi giận, cỗ uy áp chấn động đến cả linh hồn, hắn nhịn không được mà run lên.

"Tùy cơ ứng biến vậy, nếu bán yêu này không ổn, ta coi như đắc tội vị kia cũng phải cứu hắn!"

Kỳ Dương Lão Quân âm thầm quyết định, hắn là đang đánh cược.

Tô Đế lợi hại hay là chỗ dựa của Hắc Lân Vương!

Hắn càng có khuynh hướng lựa chọn Tô Đế hơn.

Nếu hắn biết Tô Dật chính là Tô Đế, chắc phải thổ huyết liên tục.

Cùng lúc đó, Hắc Lân Vương ở trong kiệu cũng bị thực lực Tô Dật làm kinh ngạc.

"Tên bán yêu này không đơn giản, lực lượng của hắn ít nhất cũng là năm mươi đầu Long, thanh kiếm kia của hắn!"

Hắc Lân Vương tự lẩm bẩm, hắn chậm rãi đứng lên, đi ra khỏi kiệu, đi tới tấm ván.

Hắn có thể cảm giác được kiếm Tô Dật có một luồng uy thế nhàn nhạt, nếu là quan sát kỹ, thậm chí để hắn sởn cả tóc gáy.

Không chỉ là hắn, Kỳ Dương Lão Quân cũng chú ý tới hắn.

"Không thể nào?"

Cái trán Kỳ Dương Lão Quân bốc mồ hôi lạnh lên, nhưng hắn Hắc Hổ Hoàng từng nói khoác qua, Hắc Hổ Hoàng đã nộp::Chu Vũ kiếm:: lên tông môn.

Lẽ nào Tô Đế liền để::Chu Vũ kiếm:: cho tên bán yêu này?

Nếu quả thực như vậy, hắn nhất định phải giúp Tô Dật, bằng không Tô Đế có thể đánh chết hắn.

Một bên khác, Tô Dật một đường đi tới, cũng không biết::Chu Vũ kiếm:: đã bị hai đầu yêu nhìn chằm chằm.

Giờ khắc này, Tô Dật tiến vào trạng thái quỷ dị, vừa bắt đầu là hắn toàn tâm chiến đấu, kiếm pháp thi triển ngày càng thuần thục, tâm thành hắn phân hai, một bên chiến đấu, một bên cảm nhận::Trảm Tiên Tâm Kiếm::

Càng kỳ lạ hơn chính là, ở trong trạng thái này, hắn không chỉ không bị thương, trái lại tốc độ công kích càng nhanh hơn, kiếm pháp càng quyết đoán hơn.

Từng con yêu thú bị chém giết, hoang mạc bị phá nát đâu đâu cũng có máu tươi, thi thể yêu thú, nhìn thấy mà giật mình, những máu tươi kia có thể đem nhuộm đỏ cả một vùng đất.

"Hắn là đang ngộ kiếm sao?"

Hắc Lân Vương cau mày, ở trong chiến đấu mà còn ngộ kiếm được, tuyệt đối là thiên tài, hơn nữa còn là yêu nghiệt kiếm đạo!

Người này mang lực lượng năm mươi đầu Long, tay cầm chí bảo, lại là thiên tài kiếm đạo, thân phận Tô Dật tuyệt đối không tầm thường.

Khẳng định sau lưng có một vị cường giả!

Hắn mặc dù có chút kiêng kỵ, nhưng không thể bỏ chiến được.

Hắn muốn đoạt kiếm!

Oanh-----

Tô Dật bỗng nhiên nhảy lên, nhảy một cái là mấy trăm mét, nhân viên ghi hình kinh sợ vội đưa nâng máy ghi hình lên, để màn hình bắt được bóng Tô Dật.

"Hắn muốn làm gì?"

Trương Mạn Đình nhìn chăm chú màn hình điện thoại, kinh ngạc hỏi.

Chỉ thấy thân hình Tô Dật bắt đầu đảo ngược, chuẩn bị lao xuống.

Nam Tiểu Pháo nhìn thấy Tô Dật không tổn hại lông tóc nào, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, miễn cưỡng cười nói: "Ngươi thấy có một bộ kiếm pháp nào từ trên trời giáng xuống chưa?"

Nàng cố gắng để cho mình không kinh hoảng, bởi vì nàng phải tin tưởng Tô Dật.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.