Diêu Xuân Nương lau mặt, tóc rối bù, núp sau lưng Tề Thanh, dựa vào thắt lưng của hắn đứng vững, nâng chân nhỏ đá mạnh vào Lý Thanh Điền: “Đồ lão lưu manh!”
Cú đá này rất mạnh, đúng vào eo Lý Thanh Điền, khiến bà ta nhăn mặt nhíu mày, suýt ngã xuống.
Không biết Tề Thanh có cố ý hay không, thấy Diêu Xuân Nương đá thêm một cái, lập tức lên tiếng cản lại: “Dừng tay, đừng đánh, đánh nữa.”
Lý Thanh Điền thấy Tề Thanh bảo vệ Diêu Xuân Nương, chỉ vào hai người, tức giận run tay: “Hay lắm! Đôi gian phu dâm phụ!”
Tề Thanh nhíu mày, định nói gì đó, thì Diêu Xuân Nương nghe thấy từ “gian phu dâm phụ”, chân vừa động định đá bà ta, nhưng vừa giơ chân lên, đã bị Tề Thanh nhanh tay chặn lại.
Diêu Xuân Nương không hài lòng dùng nắm đ.ấ.m đấm vào lưng hắn, hắn bất đắc dĩ nói: “Xuân, Xuân Nương.”
Lý Thanh Điền châm chọc: “Ôi, Xuân Nương, gọi thật thân thiết! Mệt cho ta còn nghĩ ngươi là một nam nhân đàng hoàng, định nói cho ngươi về mối hôn sự tốt của Tưởng gia, ngươi lại tốt rồi, cùng với ả quả phụ này hợp sức trêu chọc ta phải không! Ta cứ nghĩ ngươi rất thành thật, hóa ra cũng là kẻ thích cởi quần tè bậy.”
Lời bà ta mắng chửi thật khó nghe, những người không hiểu đều không nhận ra bà ta đang chửi Tề Thanh là một tiểu súc sinh không đứng đắn.
Tề Thanh nghe cũng không hiểu lắm nhưng Diêu Xuân Nương thì hiểu.
Nàng tự mình bị chửi đã không chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-xuan-thanh/3739217/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.