Bàn tay ấm áp mềm mại đặt lên đầu gối hắn, nhiệt độ xuyên qua quần, thấm vào da thịt, làm cho đầu gối lạnh lẽo ấm lên.
Trên bàn, Tề Thanh im lặng đưa bát lên miệng ăn cơm, như thể không có chuyện gì xảy ra, nhưng dưới bàn, tay Diêu Xuân Nương lại chậm rãi mò lên co bắp căng cứng của chân hắn.
Đường Anh đang cười, Đường An đang ồn ào. Ngoài Tề Thanh ra, không ai biết Diêu Xuân Nương đang làm lọa với hắn dưới bàn.
Nhà chỉ có ba người, để chăm sóc cho Đường Anh mắt không tiện, bàn đều làm nhỏ lại.
Lúc này, Diêu Xuân Nương hơi nghiêng người về phía Tề Thanh, nhìn như đang chống tay trái lên băng ghế.
Khoảng cách này đủ để tay của Diêu Xuân Nương với tới người Tề Thanh.
Nàng dường như cũng đang có ý định như vậy, ngón tay lướt qua đùi hắn, chậm rãi nhưng có mục đích rõ ràng di chuyển tới.
Tim của Tề Thanh đập như trống, vô thức nhíu mày, hắn lén nhìn sang gương mặt không đổi sắc của Diêu Xuân Nương, thấy nàng không có ý định rút tay lại, lại thu chân về.
Diêu Xuân Nương như đã đoán trước hắn sẽ tránh, nàng thản nhiên nâng tay trái lên, tay cầm bát gắp xương cá, đồng thời liếc mắt nhìn hắn.
Tề Thanh vẫn chưa giãn lông mày, miệng nhai cơm, cúi đầu không dám ngẩng lên.
Diêu Xuân Nương như thấy phản ứng của hắn thật thú vị, khóe miệng nhẹ nhàng nở một nụ cười.
Trời dần tối, mấy người ăn no uống đủ, Đường An cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-xuan-thanh/3739209/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.