Chiếc hộp nhỏ bằng bàn tay, tiền không chứa đầy một nửa. Diêu Nhị Đông lấy tiền ra, đếm một chút, rồi bỏ lại những thứ khác vào trong.
Ông đảm bảo: “Xuân nhi, phụ thân đã nói số tiền này là phụ thân mượn, sau này phụ thân chắc chắn sẽ trả lại cho con.”
Diêu Xuân Nương không nói gì, mặt mày không vui ôm hộp đi vào trong nhà giấu đi.
Đến bước này, phụ tử hai người dường như không còn gì để nói, Diêu Nhị Đông cất tiền đi, ngồi thêm một lúc rồi định về. Nếu để trễ, về đến nhà trời sẽ tối.
Tề Thanh ngồi dưới mái hiên, nhìn Diêu Xuân Nương và Diêu Nhị Đông đi ra, sắc mặt có chút lo lắng.
Vừa rồi cửa không đóng, tiếng nói chuyện của hai người không nhỏ, Tề Thanh nghe được rõ ràng cuộc cãi vã của bọn họ.
Có lẽ Diêu Nhị Đông cảm thấy áy náy, nhìn Diêu Xuân Nương, không ngừng dặn dò nàng ở thôn Lê Thủy phải sống tốt, có chuyện gì thì viết thư về nhà.
Diêu Xuân Nương cúi đầu nghe, thỉnh thoảng đáp một câu, nhưng nhìn thì thấy không được vui.
Tề Thanh biết nàng đang lo lắng về tiền bạc, ở góc độ mà Diêu Nhị Đông không thấy, hắn vẫy tay với nàng, khi nàng nhìn sang, hắn chỉ vào mình làm động tác miệng: ta có.
Hắn như sợ Diêu Xuân Nương không nhìn rõ, sắc mặt nghiêm túc chậm rãi lặp lại: ta có tiền.
Diêu Xuân Nương sợ Diêu Nhị Đông thấy, hơi cúi đầu, khóe mắt lén nhìn Tề Thanh. Khi nàng hiểu rõ những gì Tề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-xuan-thanh/3739206/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.