Kỹ thuật hôn của Tề Thanh so với Diêu Xuân Nương có thể nói là kẻ tám lạng người nửa cân, hai đôi môi chạm vào nhau vài lần, coi như đã xác định tình cảm.
Khi đã tâm ý tương thông, đến bước này, lẽ ra là chuyện tự nhiên tiếp theo là lăn lên giường, không ngờ Tề Thanh hôn một lúc rồi lại buông Diêu Xuân Nương ra, hắn chỉ vào bát đĩa chưa rửa trong nồi, nói: “Bát vẫn chưa, chưa rửa xong.”
Diêu Xuân Nương nghe vậy cảm thấy không thể tin nổi. Nói một cách dễ nghe, Tề Thanh là người có trách nhiệm, không để chuyện chậm trễ. Nói khó nghe hơn, hắn chỉ là một khúc gỗ.
Diêu Xuân Nương không hài lòng, bĩu môi, nắm lấy áo hắn kéo trở lại, ôm lấy cổ hắn, lại gần hôn hắn.
Âm thanh nàng hàm hồ trách móc: “Đến lúc này rồi, sao chàng còn chỉ lo rửa bát.”
Tề Thanh bị nàng ôm, cúi đầu, môi chạm nhau, hắn chậm rãi nói: “Cũng, cũng phải rửa.”
Diêu Xuân Nương không nghe, nàng hơi ngửa người lên hôn hắn, n.g.ự.c dán vào n.g.ự.c hắn, một tay ôm chặt cổ hắn, tay còn lại như một kẻ lưu manh lục lọi lung tung trên người Tề Thanh.
Bàn tay trắng muốt làm nhăn áo hắn, một cái cúc cũng bị kéo ra.
Tề Thanh nuốt nước bọt, cơ thể cứng lại, tay trái nắm chặt bệ bếp, hơi thở dần gấp gáp.
Hơi thở nóng hổi phả vào môi, Diêu Xuân Nương như cảm nhận được gì đó, nâng khóe mắt nhìn hắn.
Hắn nhíu mày, miệng bị Diêu Xuân Nương hôn đến ướt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-xuan-thanh/3739094/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.