Trước đây, nếu có nam nhân nào trong thôn đến tuổi thành thân, trong lòng lại có cô nương mà mình thích, thì những kẻ đầu gỗ sẽ trực tiếp tìm một bà mối đến nói chuyện, thành hay không đều dựa vào miệng bà mối.
Những người khôn ngoan hơn sẽ biết tranh thủ thời gian mùa vụ, chạy đến nhà cô nương giúp thu hoạch, làm việc chăm chỉ để gây ấn tượng, lấy lòng nhạc phụ nhạc mẫu tương lai, rồi sau đó mời bà mối đến nhà cô nương nói chuyện, việc này thường hơn phân nửa sẽ thành công.
Tề Thanh thuộc loại thứ hai. Bản thân hắn là lao động duy nhất trong nhà, nhưng vẫn tranh thủ thời gian, vào ban đêm xuống đồng giúp Diêu Xuân Nương cấy mạ.
Mà hắn mặc dù biết cách làm, nhưng đầu óc lại hơi ngốc, chỉ cúi đầu lo làm việc, không biết đến trước mặt Diêu Xuân Nương nói một tiếng để lấy lòng.
Diêu Xuân Nương không biết gì, hôm sau đi chợ, khi đi ngang qua cánh đồng mình đã gieo hạt, cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Nàng đứng bên bờ, ngây ngốc nhìn cánh đồng nước trống rỗng không thấy một gốc mạ nào, hoảng hốt kêu lên, không thể tin được mà mắng: “Kẻ trời đánh nào đã nhổ hết mạ của ta đi!!!”
Tề Thanh lúc này đang cùng Đường An đi khám răng, đột nhiên không hề báo trước mà bị hắt hơi, hắn xoa mũi, hơi ngạc nhiên nhìn ra ngoài trời trong xanh ấm áp.
Ai đang mắng ta?
Bây giờ đã qua thời vụ, cho dù có gieo lại cũng không kịp, năm nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-xuan-thanh/3739086/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.