Câu nói lắp bắp cũng không cản trở Diêu Xuân Nương nghe rõ lời của Tề Thanh.
Trong một lúc, nàng như ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn hắn bằng đôi mắt trong veo, có chút mơ hồ nhìn Tề Thanh, rõ ràng không ngờ lại dễ dàng đạt được kết quả mình mong muốn.
Trong đầu nàng bỗng nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ: tối hôm đó Tề Thanh nghe nàng nói muốn hắn giúp, liệu hắn có phải cũng cảm thấy bất ngờ luống cuống như vậy không.
Diêu Xuân Nương im lặng một lúc vẫn không trả lời hắn, Tề Thanh không thúc giục, chỉ lặng lẽ nhìn nàng, như thường lệ kiên nhẫn chờ đợi tiếng đáp lời của nàng.
Kế hoạch thành công dễ dàng, Diêu Xuân Nương mím chặt môi, nhưng cũng không thể ngăn cản nụ cười khẽ nhếch trên khóe miệng.
Nàng nói: “Ta không nghe rõ, ngươi nói lại lần nữa được không?”
Âm thanh nàng nhẹ nhàng, nhưng câu hỏi lại rất quyết đoán, không giống như thật sự không nghe rõ, mà như đang trêu chọc Tề Thanh thường ngày chất phát không biết nói lời trêu đùa.
Câu nói ngắn ngủn này là kết quả Tề Thanh suy nghĩ kỹ lưỡng mới mở miệng, hắn đã nghĩ rằng Diêu Xuân Nương sẽ từ chối, cũng nghĩ rằng nàng sẽ đồng ý, nhưng không ngờ nàng lại muốn hắn lặp lại lần nữa.
Giống như câu này ở chỗ nàng nghe vào rất thú vị vậy.
Hắn chăm chú nhìn vào biểu cảm trên mặt nàng, nhìn vào đôi mắt nàng được ánh trăng chiếu sáng, im lặng một lúc sau, lại lặp lại một cách không thay đổi: “Hôm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-xuan-thanh/3737381/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.