Lục Nam Phong mang gương mặt ngây thơ vô (số) tội bước vào trong, hỏi Nghiên Dương: "Có chuyện gì vậy?" 
Dường như chỉ đợi có thế, ả lập tức nước mắt lưng tròng kể lể: "Cô hầu nhà anh cao quý thật. Bảo cô ấy cầm hộ em áo khoác một chút, nào ngờ anh vừa đi thì cô ta đã trở mặt ném áo khoác của em. Em mới dạy dỗ cô ta vài câu mà tỏ thái độ vậy đó!" 
Lục Nam Phong nhìn Hàn Mai lạnh lùng khoanh tay một bên, hắn nhíu mày hỏi: "Có thật vậy không Hàn Mai?" 
"Không!" 
Nó trả lời không chút đắn đo. Giờ thì nó hiểu vì sao lại chọn cô ta đóng giả công chúa rồi, diễn kịch giỏi thế cơ mà! Chỉ là khí chất quá thấp hèn, thảo mai, không xứng đáng. Nghiên Dương cất giọng mềm mỏng, trong bụng lại thầm ước gì Lục Nam Phong đi ra ngoài lần nữa, cô nhất định sẽ tát con nhỏ xấu xí này đến răng rơi đầy đất. 
"Cô đã không cam tâm thì còn làm người hầu cho anh Nam Phong làm gì chứ? Người cao quý như chúng tôi đều biết đàn dương cầm, cô có biết không?" 
Lục Nam Phong đang định kết thúc chuyện cãi cọ lãng xẹt này, nào ngờ Nghiên Dương nhanh nhảu dồn Hàn Mai vào thế bí, hắn ung dung ngồi xuống hóng chuyện vui. Nếu bây giờ nó chịu nhìn hắn với ánh mắt cầu cứu thì có thể hắn sẽ giúp đỡ. Dù sao thì cầm, kỳ, thi, họa cũng là thú vui của giới nhà giàu, với cả Hàn Mai thô lỗ như vậy, đụng một tí là tay đấm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vuong-gio-xuan-nam-ay/2610262/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.