"Công chúa? Người định làm gì?" 
Quản gia nhìn bộ đồ người hầu trên người của nó mà nhất thời hoang mang. Nadalia chỉ hờ hững buông ra đúng một chữ: "Cosplay." 
Vị quản gia ngây người, câu trả lời như thế ai mà chấp nhận được chứ? Không lẽ công chúa lại muốn bỏ trốn thêm lần nữa? Nó chỉ mới trốn đi có một lần mà cả hoàng cung đã loạn hết cả lên rồi, giờ mà trốn nữa thì coi như cái chức quản gia lâu năm của ông sẽ đi tong. Nghĩ đoạn, ông nhấn bộ đàm gọi điện thông báo. 
Bằng kinh nghiệm bỏ trốn của mình, Nadalia nhanh chóng tìm đến phòng giam nhưng An Nhu đã được đưa đi từ lâu rồi. Nó đánh bạo hỏi quản ngục: "Cho hỏi, cô gái người hầu thân cận của công chúa đâu rồi?" 
"Cô ấy bị một phạm nhân siết cổ đến tắt thở, xác đã đưa vào trạm xá hoàng gia rồi." 
"Cái gì? Tắt thở?" Nadalia còn tưởng mình nghe nhầm. Mà giây phút này, nó cũng mong mình thật sự nghe sai. An Nhu chết rồi ư? 
Quản ngục thở dài, chỉ về phía phòng giam trống rỗng mà cảm thán: "Đó, cổ bị giết chết ở phòng đó mà cả tiếng sau mới hay. Mang tiếng thân cận của công chúa mà lúc cổ chết công chúa cũng không thèm ngó ngàng, còn chẳng hạ chỉ thị gặp mặt lần cuối. Cứ thế mà đưa cô ta vào trạm xá chuẩn bị cho về quê luôn." 
Nó thấy miệng lưỡi khô khốc, đắng chát, lòng đau đến tái tê nhưng lại cố kìm nén hỏi thăm: "Hoàng hậu không ra chỉ thị sao?" 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vuong-gio-xuan-nam-ay/2610246/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.