- Ngoại công, xin lỗi.
Rời khỏi sân rộng, đi vào đình tạ góc hòn non bộ, cước bộ Nhiếp Đông Hải vừa mới dừng lại, Nhiếp Thiên đã thấp giọng nói xin lỗi.
Nhiếp Đông Hải xoay người, sau khi tới gần Nhiếp Thiên, mỉm cười xoa đầu nó, yêu thương nói:
- Không có việc gì, ngoại công mệt rồi, cũng đã đến lúc nghỉ ngơi.
- Ngoại công, nếu không phải là con làm càn, ông vẫn còn có thể...
Nhiếp Thiên thầm nói.
- Không.
Nhiếp Đông Hải biết hắn muốn nói cái gì, lắc đầu, giọng điệu hiền từ giải thích:
- Không có chuyện này, ta cũng dự định lui xuống. Mấy năm nay, ta bị thù hận che mờ hai mắt, dồn quá nhiều tinh lực để trả thù. Đáng tiếc, Nhiếp gia cũng không phải là gia tộc thực lực hùng hậu cỡ nào, cho dù ta mượn lực lượng gia tộc, cũng không tìm được tên khốn kiếp kia.
Dừng một lát, Nhiếp Đông Hải bùi ngùi thở dài, lại bổ sung nói:
- Có lẽ, cho dù tìm được tên kia, ta cũng không làm được gì. Rõ ràng ta biết Vân gia đối đãi thế nào với dì của con, Vân gia còn ở ngay trong thành Hắc Vân, nhưng ta có thể làm được gì chứ?
- Ta già rồi, thân thể... càng ngày càng sa sút, nếu lãng phí tinh lực vô ích, không bằng ở bên con nhiều hơn.
- Ngoại công, con sau này sẽ hiểu chuyện, nhất định không tiếp tục tranh chấp với Nhiếp Hoằng kia nữa. Đợi con trở nên mạnh mẽ rồi, ta sẽ giúp dì đòi lại công bằng với Vân gia!
Ánh mắt Nhiếp Thiên kiên định nói.
Nhiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vuc-chi-vuong/55274/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.