Hắc Vân thành, Nhiếp gia.
Màn đêm buông xuống, một thân tố y Nhiếp Thiến dựa vào thành cửa sổ, nhìn giả sơn bên ngoài mà suy nghĩ đến xuất thần.
Trong phòng, Nhiếp Thiên vừa mới một tuổi không kiên nhẫn đẩy nhũ mẫu ra.Khóe miệng dính đầy sữa, lại trông mong nhìn qua Nhiếp Thiến y y nha nha nói: “Thịt, ăn thịt...”
Nhũ mẫu họ Chu sắc mặt xấu hổ, cười nói: “Đại tiểu thư, ngươi xem...”
Nhiếp Thiến lấy lại tinh thần, trừng mắt liếc Nhiếp Thiên kháu khỉnh thấpgiọng mắng: “Tên tiểu hỗn đản này, hôm nay đã ăn hai bát thịt nát, không hảo hảo bú sữa bây giờ lại muốn ăn thịt. Không biết hắn có thể haykhông tiêu hoá được tốt.”
”Thịt, muốn ăn thịt...” Nhiếp Thiên vẫn như cũ cười ha hả gọi.
Nhìn qua mặt mũi tràn đầy nụ cười nịnh nọt Nhiếp Thiên. Nhiếp Thiến nhớ tớimuội muội đã mất làm cho trong lòng mềm nhũn, hướng về phía nhũ mẫu Chukhẽ gật đầu một cái.
Nhũ mẫu Chu đem một bát băm thịt nát qua nhẹ đặt ở trên bàn. Nhiếp Thiên con ngươi đen láy đột nhiên sáng lên, cầmlấy cái thìa bằng bạc liền thành thạo xúc, trên khuôn mặt mập mạp nhỏnhắn tất cả đều là thỏa mãn.
Nghe âm thanh ăn “bẹp bẹp” của Nhiếp Thiên, Nhiếp Thiến không khỏi cảm thấy có chút bực bội, “Tiểu Nguyệt,ngày mai bốc thăm, tổng cộng có bao nhiêu hài tử tham gia?” Nhiếp Thiếnđột nhiên hỏi.
Ở cửa, nha hoàn Hàn Nguyệt do dự một chút, nóikhẽ: “Đại tiểu thư, chỉ cần là họ Nhiếp ở Nhiếp gia hài tử một tuổi đềusẽ tham gia. Dù sao cách năm năm, lão thần tiên ở Lăng Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vuc-chi-vuong/55267/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.