Published on November 29, 2014 by Bách Hợp
Ngày cưới đã đến.
Lý Thương Vân vận hỉ phục đỏ chói, che mạng kín mặt, bước lên kiệu hoa về nhà chồng.Ngồi yên lặng trong kiệu, y vẫn có chút chờ mong Đào Thiên Vũ đột ngột xuất hiện, đưa y đi. Tiếc thay, đến tận lúc bà mối đưa tay đỡ tân nương bước qua đại môn, người kia vẫn bặt vô âm tín.Một màn bái đường, chúc tụng dài đằng đẵng diễn ra.Thời gian chưa bao giờ trôi chậm như thế. Xung quanh có biết bao âm thanh: tiếng pháo, tiếng chào hỏi, tiếng cười đùa…nhưng lọt vào taiLý Thương Vân chỉ là một mớ tạp nham vô nghĩa.
Sau vô số thủ tục lằng nhằng, tân nương được đưa vào phòng, chờ tân lang đến mở mạng che mặt, uống rượu hợp cẩn rồi động phòng. Lý Thương Vân cảm thấy mình điên rồi.Đến nước này mà vẫn hy vọng Đào Thiên Vũ bỗng dưng xuất hiện ở cửa sổ rồi đưa mình đi.Cho dù hắn có tìm được đến đám cưới cũng làm sao mò nổi cái phòng tân hôn này giữa cơ ngơi rộng lớn của Đào gia?Dù đã xác định màn kịch này sẽ chỉ kéo dài vài ngày, sau đó y sẽ bỏ đi, nhưng cảm giác bị bỏ rơi khiến Lý Thương Vân chua xót.
Bỗng tiếng lạch cạch ở cửa sổ kéo y về hiện thực.Y giật cái khăn che mặt xuống, ném vèo xuống đất, nhìn chằm chằm vào thanh kiếm mỏng như lá liễu đang lách vào, gạt bẩy cái chốt lên.Xuất hiện chính là Đào đại ca mà y ngày nhớ đêm mong. Lý Thương Vân mừng suýt rơi nước mắt, nhào vào lòng hắn:
• Sao huynh giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vu/123892/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.