Published on November 29, 2014 by Bách Hợp
Từ xưa đã có câu “quen mui thấy mùi ăn mãi”, Vân Vũ sau mấy phen vân vân vũ vũ, nếm vị ngọt ái ân, ngày nào không cho thành bữa chính cũng phải đem làm tráng miệng. Tình nồng ý đượm không bút nào tả xiết.Đào Thiên Vũ vốn chẳng thèm nhìn sắc mặt ai mà sống, được thêm Lý Thương Vân kinh doanh kỹ viện, da mặt dày hơn trống da trâu. Thanh phong minh nguyệt, hậu viện vang lên tiếng hoan ái khiến người người hâm mộ, không ai không tấm tắc khen không hổ danh Dục Tiên lâu, đến nghe tiếng kêu thôi đã biết người trong cuộc dục tiên dục tử thế nào.
Nhưng từ xưa cũng có câu “ngày vui ngắn chẳng tày gang”.Hôm đó, một đội mã xa hùng hậu dừng ngay trước cổng Dục Tiên lâu.Một mỹ phụ trung niên bước xuống.Người này có tám chín phần trông giống Lý Thương Vân. Không phải Lý ma ma…ah, là Lý phu nhân thì còn ai vào đây?
Chẳng là, trong cuộc thi hoa khôi tháng trước, có người trong hệ thống kinh doanh Lý gia đến xem đã nhận ra Tiểu Thuần. Lý Thương Vân trăm tính ngàn tính cũng không ngờ trên đời có kẻ nhớ nổi bản mặt trộn đâu cũng lẫn của Tiểu Thuần.Người này trước đây từng làm lỗ một lô hàng. Vợ anh ta và đằng ngoại Tiểu Thuần có quan hệ nhằng nhịt bắn tên năm ngày chưa tới.Lần đó nhờ vả Tiểu Thuần xin xỏ hộ, chỉ bị phạt bồi thường, không bị đuổi việc, vì thế mang ơn nó, ghi nhớ mãi trong lòng.Hôm ấy, Tiểu Thuần đứng trên đài cao, ai cũng trông thấy. Người này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vu/123890/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.