Bách quan: "..."
Không, chúng tôi chưa đến mức vô nhân tính như vậy.
Hứa Yên Miểu nghiêm túc nói: "Hoàng thượng, có một sẽ có hai, trên đời không bao giờ thiếu những người thích những thứ kỳ lạ. Nếu chuyện bó chân từ phủ Phúc vương truyền ra ngoài, lan truyền trong giới quan lại, gọi bàn chân nhỏ là 'Kim liên', cho rằng nó thuần khiết xinh đẹp, sau này lấy vợ nạp thiếp đều lấy bàn chân nhỏ làm tiêu chuẩn cái đẹp, vậy... dân gian có bắt chước không? Ai ai cũng bó chân cho con gái? Từ đó, số người sinh khó tăng lên?"
—— Muốn cho những người được hưởng lợi coi trọng, thì phải nói cho họ biết chuyện này ảnh hưởng sâu sắc đến một lợi ích khác của họ.
Quả nhiên, từ Hoàng đế trở xuống, cho đến bách quan, đều bắt đầu coi trọng vấn đề này.
Hứa Yên Miểu nói... rất có lý!
Một người nếu vì đau chân mà không đi lại nhiều, hoặc đi lại chậm chạp, loạng choạng thì người ấy đương nhiên yếu ớt, sinh con ắt sẽ khó rặn, chẳng phải là lẽ thường tình hay sao?"
Hứa Yên Miểu nhìn phản ứng của bọn họ, bắt đầu thêm dầu vào lửa:
"Hoàng thượng, nếu nữ tử bó chân, thì lực lượng lao động trên thế giới sẽ bị mất đi một nửa."
Lão Hoàng đế chấn động.
Ngay cả khi Hứa Yên Miểu chưa bắt đầu giải thích, ông cũng lập tức nhận ra điểm mà mình đã bỏ qua trước đó.
—— Có bao nhiêu người trên đời này, có thể chịu đựng được cơn đau bàn chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/3747555/chuong-288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.