🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sau khi đến đó, Hứa Yên Miểu mới phát hiện không có gì thú vị. Chỉ là biểu đệ của Hồng Dương Hầu vẽ một bức tranh.

——Xem xét từ thời gian và địa điểm, hoặc là đã vẽ xong từ trước, hoặc là đã hoàn thành gần xong, vẽ nốt phần còn lại trong bữa tiệc.

Còn những người khác vây quanh y, đang tâng bốc tài vẽ tranh của y.

"Lang quân, vầng trăng khuyết cùng một con hạc sương thật sự thoát tục, những người vẽ hạc mấy trăm năm nay trước mặt lang quân, đều phải cúi đầu."

"Đẹp! Thật sự quá đẹp!"

"Lang quân, chỗ này sao lại để trống? Chẳng lẽ là muốn đề thơ lên đó?"

Triệu Lập vội vàng tiếp lời: "Đúng vậy."

Những người đó lại tâng bốc, reo hò rằng được chiêm ngưỡng thi tác của Triệu lang quân, quả thật là may mắn ba đời.

Hứa Yên Miểu thấy chán, đang định quay người bỏ đi, thân thể đã nghiêng sang một bên, liền nghe thấy Triệu Lập nói: "Không phải ta đề thơ, ta muốn giới thiệu với mọi người một vị tài tử—— Hứa lang! Thật trùng hợp! Huynh vừa đúng lúc ở đây, đỡ phải ta đi tìm huynh."

Trong lòng Hứa Yên Miểu đột nhiên dâng lên dự cảm chẳng lành, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển đối sách.

Quả nhiên, Triệu Lập kia đi tới, đôi mắt màu nhạt dường như mang theo sự tin tưởng vào tài năng của hắn: "Hứa lang, huynh tuổi còn trẻ đã làm Thị trung, chắc hẳn tài hoa hơn người—— Không biết có thể mời ngươi đề thơ lên bức họa của ta, làm tăng thêm vẻ vang cho nó không."

Hứa Yên Miểu thành thật nói: "Thơ của ta viết không hay."

——Đâu chỉ là không hay, người hiện đại ngoại trừ những người chuyên tâm nghiên cứu về nó, người bình thường ai lại nghiên cứu cách viết thơ chứ.

Triệu Lập chớp mắt, cười nói: "Hứa lang khiêm tốn rồi, gia sư đã xem qua thơ của huynh, khen không ngớt lời."

Còn về việc có thật hay không, chẳng phải đều do y một lời nói ra sao?

Bên cạnh, dù không nhìn Lưu Trưởng sử, trên mặt Lưu Trưởng sử vẫn lộ ra nụ cười hiểu ý.

Bức tranh tiên hạc kia quả thực rất đẹp—— thậm chí có thể là tác phẩm vượt trội của Triệu Lập, cho nên, nếu thơ Hứa Yên Miểu đề bình thường, sẽ giống như vết dầu trên áo trắng, khiến người ta khó chịu.



Những người có mặt phần lớn là người trẻ tuổi, tâm cao khí ngạo, đến lúc đó chế giễu vài câu, nói năng không lựa lời vài câu, chính là lúc hắn ta ra mặt giải vây.

Hoặc…

Lưu Trưởng sử khẽ nhấc chân.

Hay là bây giờ tiến lên giải vây, lấy lòng Hứa Yên Miểu?



Hứa Yên Miểu nhìn bức "Tiên hạc đồ" hai lần: "Ngươi có yêu cầu gì về bài thơ này không?"

Triệu Lập cân nhắc đưa ra yêu cầu: "Có thể lấy 'cao khiết' làm đề tài không? Nếu có thể miêu tả tường vân xung quanh thân hạc thì càng tốt."

(*hoạ tiết tường vân (hình ảnh những đám mây lượn sóng mang ý nghĩa sang quý được thêu trên trang phục của người có địa vị))

Hứa Yên Miểu sững sờ: "祥 vân? Ở đâu?"

Triệu Lập cũng sững sờ: "Không phải ở đây sao?" Còn dùng tay chỉ vào đám mây trên giấy Tuyên Thành đi kèm với thân hạc.

Hứa Yên Miểu: "..."

[À thì...]

[Ta có nên nói, thứ này thực ra là chất thải do chim bài tiết khi bay trên không không?]

Một vị quan viên yêu hạc đi theo bị trẹo chân, ngã phịch xuống đất, m.ô.n.g đau điếng.

Người bên cạnh vội vàng đỡ dậy, ông ta lặng lẽ đẩy ra, nước mắt lưng tròng.

Hứa lang! Tại sao lại để ta biết chuyện này!



Hay là ngươi nói cho ta biết phu nhân ta đã lừa ta ở đâu, đã dùng thủ đoạn gì với ta đi.

[Còn nữa...]

[Thứ này trên tranh là chim Diệc chứ?]

[Tiên hạc có vừa bay vừa bài tiết hay không ta không biết, nhưng con này khi bay cổ cong xuống, chắc chắn là chim Diệc. Thứ chim Diệc bài tiết ra nhìn từ xa rất giống祥 vân.]

Quan viên yêu hạc: "..."

Đã nói bao nhiêu lần rồi! Nói chuyện đừng ngắt quãng!

Hứa Yên Miểu quay đầu thấy ông ta ngã trên mặt đất thì giật mình: "Có cần mời đại phu không?"

"Không cần."

Quan viên yêu hạc chống tay xuống đất đứng dậy một cách kiên cường, tức giận khập khiễng đi về phía "Tiên hạc đồ": "Đề thơ! Đề thơ gì chứ! Ngươi còn mặt mũi muốn Hứa lang đề thơ!"

Triệu Lập kinh ngạc: "Sao lại nói vậy ạ?"

Quan viên yêu hạc vô cùng phẫn nộ: "Ngươi xem thứ ngươi vẽ này là Bạch hạc sao!"

—— Tiên hạc thường là Bạch hạc.

Quan viên yêu hạc nói rất lớn tiếng: "Thể hình của Bạch hạc lớn hơn chim Diệc! Bạch hạc không có mào và lông ngực! Mỏ và chân của Bạch hạc chưa bao giờ có màu đen—— Chưa từng có Tiên hạc đồ, lấy đâu ra đề thơ cho Tiên hạc đồ!"

Từng ánh mắt đổ dồn về phía Triệu Lập, bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ.

Triệu Lập im lặng một lát, giật bức Tiên hạc đồ xuống, dùng tay áo che mặt, bước nhanh rời đi.

Vị quan bên cạnh nhỏ giọng nói: "Ngươi làm vậy chi..."

Quan viên yêu hạc tức giận đáp trả: "Ngươi hiểu gì! Hạc yêu quý của ta suýt chút nữa đã bị kẻ như Triệu Lập vẽ ra—— May mà không phải, suýt chút nữa đã làm bẩn hạc của ta rồi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.