[Ừm, tên thứ hai mươi ba kia càng quá đáng, đã thăng quan rồi, giả làm thổ phỉ, cướp bóc thương nhân qua đường.]
Trên trán Vĩnh Xương hầu toát ra mồ hôi lạnh.
Đừng nói nữa đừng nói nữa! Nói nữa là thật sự xong đời!
Tên nghĩa tử thứ hai mươi ba kia sợ đến run người.
Tuy rằng hắn có thể làm ra chuyện cướp bóc, nhưng bản chất là h.i.ế.p lành sợ dữ, bây giờ bị vạch trần, hai chân run lẩy bẩy, huynh đệ bên cạnh len lén đỡ lấy, mới không để hắn thất lễ ngay trước mặt Hoàng đế.
[Ô hô! Mười bốn, ba mươi hai, sáu mươi bảy... Sao nhiều người trực tiếp đòi quan với Vĩnh Xương hầu vậy! Vĩnh Xương hầu còn thật sự đòi cho bọn họ được!]
Những nghĩa tử đòi quan này còn nhiều hơn mấy người Hứa Yên Miểu thuận miệng nói ra, trong tám mươi người đã có không ít người mặt mày tái mét.
-- Từ chuyện bình phong vừa rồi mà xem, Bệ hạ đối với loại chuyện dễ dàng kết bè kết cánh này, quả thực rất căm ghét.
Xong rồi, lần này dù là nghĩa phụ cũng không cứu được bọn họ.
[Cho vay nặng lãi cũng có, cưỡng ép dân nam dân nữ cũng có, hừ! Ăn cơm không trả tiền cũng có -- lúc này còn nói nghĩa phụ của ta là Vĩnh Xương hầu, Vĩnh Xương hầu thật sự sẽ không bóp c.h.ế.t ngươi sao?]
Mỗi lần nói đến một người, liền có một người mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/3741181/chuong-269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.