Cảm nhận được ánh mắt Hứa Yên Miểu đánh giá hắn từ trên xuống dưới, và ánh mắt bệ hạ nhìn hắn đã mang theo sát khí nồng đậm, cơ mặt Hoàng Dụng bỗng nhiên co giật.
Phản ứng của hắn quá kỳ lạ—— không được! Không thể để Hứa Yên Miểu nghi ngờ!
Hoàng Dụng "bịch" một tiếng quỳ xuống, âm thanh lớn đến mức hắn tự nghi ngờ đầu gối mình có bị nứt xương hay không, mà cú quỳ này quá gấp quá nhanh, vạt áo vướng vào hắn, trực tiếp trượt chân ngã lăn xuống dưới chân lão Hoàng đế.
Khát vọng sống sót bùng nổ, Hoàng Dụng ôm chặt lấy bắp chân lão Hoàng đế, than khóc: "Bệ hạ!!! Thần đã biết rồi! Xin bệ hạ tha mạng, thần thật sự oan uổng, thần chỉ muốn vợ đẹp thiếp yêu trong vòng tay, chưa từng nghĩ đến—— thật sự chưa từng nghĩ đến——"
Lão Hoàng đế suýt nữa đá hắn một cái.
Sao ai kích động cũng thích ôm chân ông vậy!
Người biết thì biết ngươi muốn dùng cách này để cắt ngang mạch suy nghĩ của Hứa Yên Miểu, không để hắn sinh nghi, người không biết còn tưởng ông, Hoàng đế này yếu đuối đến mức ai cũng có thể đến gần!
Hoàng Dụng mặc kệ, hắn ôm lấy cái chân đó như ôm lấy cả gia tộc mình: "Bệ hạ! Thần thật sự chưa từng nghĩ đến việc tạo phản cùng Tế Bắc Vương a!"
[Cái gì?!]
Lão Hoàng đế cũng giật mình, ngữ điệu trở nên chậm chạp: "...Tạo phản?"
Hoàng Dụng cố gắng nháy mắt ra hiệu với bệ hạ.
Chính là trước khi Thái tôn muốn vu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/3741164/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.