Hứa Yên Miểu lẩm bẩm đi ra từ phía sau gốc cây lớn, vừa đi được năm mươi bước, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc, tay phải nắm chặt khẩu s.ú.n.g ngắn vất vả rút ra từ bên hông, Hứa Yên Miểu cẩn thận rón rén đi tới.
"May mà... Bệ hạ đã phái người dạy ta dùng s.ú.n.g ngắn."
Là một nữ tử.
Hứa Yên Miểu nghiêm mặt lại. Càng nắm chặt khẩu s.ú.n.g ngắn hơn.
Được hun đúc bởi sự bùng nổ thông tin, hắn chưa bao giờ dùng giới tính để đánh giá sức mạnh của một người.
Đứng cách hai mươi bước, Hứa Yên Miểu lớn tiếng hỏi: "Vị nương tử kia! Ngươi đang khóc gì vậy?"
Nữ tử giật mình, lúc đứng dậy chân mềm nhũn, cả người ngã ra sau, Hứa Yên Miểu theo bản năng bước lên nửa bước, nhưng vẫn thận trọng không chạy tới —— chủ yếu là đối phương đã kịp thời chống tay lên bờ ruộng, thở hổn hển vài hơi, chậm rãi đứng dậy, lộ ra khuôn mặt đẫm nước mắt.
Cách nhau hai mươi bước, Hứa Yên Miểu nói chuyện với nàng, người đẹp có lợi thế rất lớn, sự đề phòng của nữ tử nhanh chóng buông lỏng, giọng nói nghèn nghẹt sau khi khóc, nói với Hứa Yên Miểu: "Trong làng muốn cầu mưa với Hà thần, nên muốn dâng ta cho Hà thần làm vợ."
Vẻ mặt Hứa Yên Miểu trở nên nghiêm nghị: "Chuyện này —— quan viên địa phương không quản sao?"
Nữ tử cụp mắt: "Chuyện này chính là tri phủ đồng ý."
Hứa Yên Miểu vội vàng tìm kiếm trong hệ thống, nhưng tìm thế nào cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/3741145/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.