Hưng Hoá tri phủ liếc nhìn Hứa Yên Miểu và Lương Duệ, mà ánh mắt chỉ dừng trên người Hứa Yên Miểu chưa đến một nhịp thở.
Nhất định không phải là kẻ mặt mày ngây thơ vô hại này, nhìn là biết sống không được lâu trong quan trường này!
Ánh mắt dừng lại trên người Lương Duệ, thần sắc u ám.
Hắn... đã đắc tội gì với người này sao?
Lương Duệ: "..."
Vậy nên người này cho rằng là hắn đã làm gì?
Lương Duệ nhất thời lại có chút dở khóc dở cười. Nhưng vẫn lặng lẽ nhận lấy cái nồi mà Hứa Yên Miểu đưa tới.
Mà Hưng Hoá tri phủ rõ ràng tạm thời không định làm gì Lương Duệ, hơn nữa tựa như không nhìn thấy Vạn Thọ công chúa lùi về phía sau, khóe miệng mấp máy, nở nụ cười: "Điện hạ, ngoại trừ Hưng Hoá phủ, tình hình thiên tai hôm nay của Đinh Châu phủ và huyện Cổ Điền của Phúc Châu phủ, hạ quan đã ghi chép xong, lát nữa là đưa đến nha môn, hay là đưa đến nơi điện hạ nghỉ ngơi?"
"Đưa đến nha môn đi, ta đi tuần tra các nơi xong sẽ về nha môn xử lý công việc cứu trợ."
Vị tri phủ kia bèn chắp tay, như thể thật sự chỉ là đến nói chuyện này, nói xong liền rời đi.
Vạn Thọ công chúa hơi sững sờ, trong lòng dâng lên áy náy: "Kỳ thật, hắn cũng là một vị quan tốt."
Chỉ là vì muốn thăng quan, thủ đoạn có hơi cực đoan, nhưng cũng không hại người. Vừa rồi nàng trực tiếp lùi lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/3741143/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.