Mong rằng bọn họ có thể nhận ra nông nghiệp ổn định hơn, từ bỏ ruộng đất để đổ xô vào những lợi ích mới rất dễ thất bại, tốt nhất là nên song song cả hai—— là điều không thể.
Rất nhiều quan viên lo lắng về điểm này: "Bệ hạ, nông dân thật sự sẽ vì kinh doanh có lợi hơn làm ruộng, mà từ bỏ nông nghiệp, đi buôn bán."
Đến lúc đó, nước Sở chính là tấm gương cho bọn họ.
Cho dù có muốn nâng cao thương nghiệp, cũng phải đợi vài đời sau, đợi quốc gia ổn định đã!
【Ể? Vậy Tróc Tiền Lệnh Sử thì sao?】
Hứa Yên Miểu theo bản năng nghi ngờ lên tiếng, lại đột nhiên chặn họng vị quan viên kia. Khiến ông ta nhất thời không biết giải thích thế nào.
Lão Hoàng đế cười ha hả.
Cả đại điện đều vang vọng tiếng cười lớn của Hoàng đế.
Ông cười đến chảy cả nước mắt, người dựa vào long ỷ, ngón trỏ lau nước mắt ở khóe mắt, tay kia dùng sức vỗ vài cái lên tay vịn.
Lão Hoàng đế thề rằng mình không cố ý, nhưng câu "Tróc Tiền Lệnh Sử thì sao" kia thật sự đột nhiên chọc trúng điểm cười của ông.
Ông hơi ngây ngốc, hơi hoang mang, không biết nói gì, giống như con thỏ đột nhiên nhảy ra khỏi hang, vừa vặn nhảy lên đầu con ch.ó dữ, hai chân sau dùng sức đạp một cái rồi nhảy đi, trực tiếp khiến con ch.ó dữ ngơ ngác, con thỏ còn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhảy ra ngoài vài bước rồi còn ngây ngốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/3740908/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.